Mặt khác, anh giả vờ làm kẻ ăn chơi trác táng còn là vì bảo vệ ông cụ Phó.
Dù ông cụ Phó để anh làm con trai trên danh nghĩa c3ủa Phó Minh Thành và Phó phu nhân, nhưng nếu quá nổi bật,
anh vẫn bị nhóm người 20 năm trước phát hiện ra.
Với năng lực của 1nhóm người kia, chỉ cần điều tra kỹ càng, chúng liền có thể biết được năm đó Phó Lưu Huỳnh
mang thai.
Năm ấy họ có thể qua mắ9t được nhóm người đó là bởi vì Nhan Nguyệt Hoa và Phó Lưu Huỳnh dùng cái chết để
bảo vệ, ông cụ Phó cũng cam lòng uống thuốc độc. Cuố3i cùng, nhóm người đó mới rời đi.
Lúc anh chưa có đủ năng lực để đứng vững, ngụy trang là cách tốt nhất. Có điều sau này, anh8 phát hiện làm một
kẻ ăn chơi trác táng cũng khá thú vị.
Vì thế nên anh tiếp tục làm.
Phó Minh Thành lại càng suy sụp hơn. Ông ta vừa khóc vừa cười, không thốt nên lời: “Chơi… Chơi vui?”
Phó Quân Thâm không nhìn ông ta nữa, đứng dậy: “Mang theo ông ta, đến Phó thị.”
Món nợ suốt bao năm nay cũng nên thanh toán toàn bộ rồi.
***
Một bên khác.
Tô Lương Huy ở khách sạn bị ngắt điện thoại thì càng cáu kỉnh hơn.
Ông ta thực sự cho rằng Phó Quân Thâm không hề có thể lực gì, vì thế mới hợp tác với Phó Minh Thành,
Ông ta giúp Phó Minh Thành lấy được Ngự Hương Phường, hợp tác được với Biman, đến lúc cần thiết, Phó Minh
Thành cũng sẽ giúp ông ta đối phó những kẻ tranh quyền với ông ta ở nhà họ Tô.
Nhưng quay đầu, không ngờ Phó Quân Thâm lại trở thành tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của
Tập đoàn Venus.
Đây là cú quay xe kỳ diệu gì vậy?! Tô Lương Huy hiểu rõ, ông ta lợi dụng di vật của ông cụ Phó để ép Phó Quân
Thâm giao Ngự Hương Phường ra thực sự đã chạm vào giới hạn của Phó Quân Thâm, là kiểu không còn nước cứu
vãn ấy.
Nếu ông ta biết được Phó Quân Thâm là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, sao ông ta có thể đi tìm Phó Minh
Thành được?
Tô Lương Huy hối hận đến xanh ruột. Ông ta hận bản thân quả nhanh tay, nếu nhẫn nhịn thêm một chút nữa, chắc
chắn chuyện sẽ không thành ra như thế này. Giờ thì phải làm sao?
Tô Lương Huy đi đi lại lại trong phòng khách sạn, thần kinh không ngừng bùng nổ, song đột nhiên, ông ta nghĩ
đến một chuyện rất quan trọng. “Không, vẫn còn cơ hội.” Ông ta lẩm bẩm, đột nhiên lại bắt đầu trở nên kích động:
“Vẫn còn cơ hội!”
Tô Nguyễn là mối tình đầu Phó Quân Thâm cầu mà không được, con bé lại còn từng là vị hôn thê của Phó Quân
Thâm nữa. Chỉ cần Tô Nguyễn và Phó Dực Hàm ly hôn rồi đi tìm Phó Quân Thâm, tất cả vẫn còn kịp.
Đến lúc đó, ông ta chính là bố vợ của tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus rồi. 2
Tô Lương Huy nghĩ đến đây liền lập tức đi tìm Tô Nguyễn.
***
Lúc này, Tập đoàn Phó thị.
Trong phòng họp.
Các cổ đông đang mở cuộc họp.
Cổ động hoàn toàn ủng hộ ông cụ Phó, kiên quyết muốn thực hiện di chúc của ông cụ chỉ có hai người.
Trong tay hai lão cổ đông, cộng lại có 22% cổ phần, tiếng nói của họ không hề nhỏ.
Cuộc họp kéo dài suốt từ hai giờ chiều đến bây giờ, cửa phòng họp vẫn đang đóng, các cổ đông chưa hề hay biết
chuyện xảy ra trên Weibo.
Cho đến khi cánh cửa bị đạp tung, Phó Minh Thành bị Vân Sơn ném vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, các cổ đông ai nấy cũng đều ngạc nhiên đến sững người.
Tổng Giám đốc Phó!” Hai nhân viên thân tín của Phó Minh Thành bước lên, đỡ ông ta dậy, nhìn người đàn ông đi
theo vào: “Phó Quân Thâm, cậu muốn làm gì? Cậu âm mưu giành lấy Tập đoàn Phó thị bất thành, thẹn quá hóa
giận nên ra tay đánh người?!”
“Nực cười.” Vân Sơn cười lạnh một tiếng: “Đằng sau thiếu gia nhà chúng tôi là Tập đoàn Venus, cần phải âm mưu
tranh giành Phó thị?”
Vừa dứt lời, phòng họp chìm trong yên lặng.
Một nhân viên thân tín của Phó Minh Thành tỏ vẻ châm biếm: “Tập đoàn Venus? Lời này mà cũng dám nói ra?”
Lần này, người cất lời lại là Phó Minh Thành: “Nó… nó là tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của
Tập đoàn Venus…” Các cổ động đều không dám tin.
Họ đi bàn chuyện hợp tác với Biman đều là đi cầu xin người ta.
Phó Quân Thâm trực tiếp biến thành lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus?
Đùa gì vậy?
“Người đã đến đủ cả rồi.” Phó Quân Thâm quét mắt một cái: “Ông Tề, ông Ngô, hai ông ra ngoài trước đi.”
Ông Tề và ông Ngô chính là người của ông cụ Phỏ.
Hai lão cổ đông nhìn nhau một cái, gật gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài như vậy, những cổ đông khác làm sao mà không biết Phó Quân Thâm muốn làm gì.
Đây là muốn dọn dẹp Phó thị sạch sẽ mà!
Không đợi các cổ đông phản ứng lại, giám đốc tài chính đã hoảng hốt, luống cuống chạy lên: “Chủ tịch, không hay
rồi, Tập đoàn Venus đang trắng trợn thu mua cổ phiếu của chúng ta, chúng ta không chống đỡ được nữa rồi!”
Sắc mặt Phó Minh Thành thay đổi: “Phó Quân Thâm!”
“Phó Quân Thâm!” Một cổ đông lạnh lùng nói: “Làm người phải chừa lại một đường lui, cậu làm vậy là có ý gì?”
Tập đoàn Venus thậm chí còn chưa hỏi ý kiến của họ đã muốn cưỡng ép thu mua cả Tập đoàn Phó thị.
Nếu Tập đoàn Phó thị bị thu mua, họ đều sẽ bị đuổi đi.
Thế sao được?
“lain.” Phó Quân Thâm không quan tâm đến họ. Anh ngồi xuống, gọi một cuộc điện thoại: “Bảo Josie đăng tài liệu
tối đưa anh ta lên.”
Josie là CTO (Giám đốc kỹ thuật) của Tập đoàn Venus. Trước khi anh ta vào Tập đoàn Venus, trừ hacker nào đó ra,
anh ta là hacker đứng đầu của Liên minh hacker ẩn danh. “Được anh, em đi ngay.” lain lập tức đáp: “Vậy anh ơi,
xong việc ở Phó thị, anh muốn làm gì?”
“Theo đuổi bạn nhỏ.” ]
lain: “???”
Cậu ta