Cô ta căn bản là không muốn nhắc đến cái tên Phó Quân Thâm này chứ đừng nó là lãng phí thời gian vì anh.
Theo Tô Nguyễn thấy, k3hông có công cụ Phó, Phó Quân Thâm thực sự thất thế rồi.
Có lẽ đợi sau này cô ta nổi hứng, rủ lòng thương tình, cô ta sẽ bố th1í cho Phó Quân Thâm một chiếc thẻ ngân hàng
gì gì đó.
Song, Tô Nguyễn mới chỉ liếc một cái liền mạnh mẽ giật lấy điện thoại tr9ong tay Tô Lương Huy.
Ngón tay cô ta đang run rẩy, trong tầm mắt chỉ còn lại con chữ trên bức ảnh.
Tập đoàn Venus mạnh3 mẽ tiến quân vào nước Hoa.
Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus.
Phó Quân Thâm, 23 tuổi,8 giá trị con người: 500 tỷ.
Tô Nguyễn không dám tin vào mắt mình, quan trọng nhất là cô ta cũng không sẵn lòng để tin: “Bố, bố photoshop
à?”
Tuy cô ta chưa từng tiếp xúc với chuyện làm ăn nhưng cũng nghe Phó Dực Hàm nhắc đến Tập đoàn Venus này.
Sự nổi lên của Tập đoàn Venus có thể xưng tụng là một bộ sử thi. Tập đoàn Venus thành lập cuối năm 2015, trong
thời gian chỉ vỏn vẹn ba năm, Venus đã thu mua hơn trăm nhãn hàng nổi tiếng quốc tế, vươn mình nhảy vọt, trở
thành tập đoàn số một thế giới. Không ai biết rốt cuộc tập đoàn lấy đâu ra nguồn tiền dồi dào như vậy, giống như
bây giờ chẳng ai biết CEO của Tập đoàn Venus là ai vậy. Tất cả đều là một câu đố.
Trong nhận thức của Tô Nguyễn, Tập đoàn Venus là đẳng cấp mà cô ta căn bản không thể với đến được.
Đừng nói là cô ta, mấy gia tộc đứng đầu Đế đô cũng còn lâu mới với được.
“Ảnh photoshop?” Lần này Tô Lương Huy tức đến bật cười: “Bố thấy con ở nước ngoài chơi đến điên rồi, không
biết tin tức đã truyền khắp nước rồi à?”
Ngón tay Tô Nguyễn run mạnh: “Con không tin, con tuyệt đối không tin. Không biết chừng cậu ta chỉ là bạn với
lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, người ta thưởng cho một chức vị để chơi thôi.” “Chơi?” Tô Lương Huy chỉ
một tấm ảnh chụp màn hình khác, hừ lạnh một tiếng: “Con nhìn cho rõ, Tập đoàn Venus đăng thông cáo rồi, Phó
Quân Thâm gia nhập vào ba năm trước.”
Ba năm trước, Tập đoàn Venus vẫn chưa có danh tiếng gì.
Lúc này ở tập đoàn đều đã được tính là nhân viên cốt cán rồi. Đương nhiên, đây chỉ là C00 (giám đốc vận hành) bịa
ra cho Phó Quân Thâm một bức thư nhậm chức thôi.
Dù sao thì Tập đoàn Venus cũng do một tay Phó Quân Thâm thành lập nên.
Mà mốc thời gian này như quả bom nổ bên tai Tô Nguyễn, đầu óc cô ta trắng xoá.
Ba năm trước chính là lúc ông cụ Phó và ông cụ Tô định hôn ước cho cô ta và Phó Quân Thâm, mà sau khi nhận
được tin này, cô ta quay đầu liền lập bẫy cho Phó Dực Hàm vào tròng. Đồng thời, cô ta còn ác ý huỷ hoại danh
tiếng của Phó Quân Thâm trong giới danh lưu của thành phố Hồ và Đế đô, khiến Phó Quân Thâm trở thành trò
cười của bọn họ.
Tô Nguyễn là vì biết Phó Quân Thâm đang ở châu u, không ở nước Hoa cho nên mới trắng trợn, không kiêng dè gì
như vậy.
Nhưng bây giờ…
Tô Nguyễn sắp phát điên rồi: “Sao có thể như thể được?
Nếu Phó Quân Thâm là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, vậy cô ta tính là cái gì?
Những gì cô ta làm trong mấy năm qua há chẳng phải đều trở thành trò cười sao?
Nếu không phải vì Phó Quân Thâm là kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, sao cô ta có thể không lấy anh?
“Xem ra lúc đó cậu ta đi châu Âu không phải là để chơi.” Tô Lương Huy hít sâu một hơi: “Chỉ có thể nói cậu ta giấu
quá sâu. Nguyễn Nguyễn, con đừng kích động. Bố đến tìm con là vì con có địa vị trong lòng cậu ta. Con đi tìm cậu
ta, chắc chắn cậu ta sẽ nể mặt.”
“Không thể nào.” Tô Nguyễn nhớ đến mấy chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước, tức run người: “Bố, chẳng
phải con đã gọi điện kể bố nghe cậu ta luôn sỉ nhục con sao?”
Hơn nữa còn là trước mặt mọi người, không hề nể tình một chút nào.
“Nguyễn Nguyễn, bố là đàn ông, bổ hiểu suy nghĩ của cậu ta.” Tô Lương Huy cười nói: “Đàn ông coi trọng mặt
mũi nhất. Năm đó con bỏ rơi cậu ta, lại còn làm chị dâu cậu ta nữa, cậu ta có thể không ghi hận trong lòng ư?” “Sỉ
nhục con là vì không thể buông bỏ con được.”
Tô Nguyễn ngẩn người: “Thực sự là vậy ư?”
“Hồi xưa con đã đối xử với cậu ta như thế rồi, chẳng phải cậu ta cũng không làm gì con sao?” Tô Lương Huy lạnh
nhạt nói: “Với thân phận là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, nếu thực sự nhục nhã, nhà họ Tô đã sụp đổ rồi.”
Nói rồi ông ta vỗ vỗ vai cô ta: “Bố nhất thời chọn làm người, Nguyễn Nguyễn, chỉ có thể dựa vào con thôi.”
Tô Nguyễn vô thức giật tóc, mím môi không nói gì.
Nhưng Tô Lương Huy nói không sai.
Chỉ cần cô ta chịu đặt giá xuống, đi liều một phen thì cô ta sẽ là vợ của Tổng Giám đốc Tập đoàn Venus, như vậy
còn tốt hơn nhiều so với việc làm bà chủ của nhà họ Phó. “Được.” Tô Nguyễn gật gật đầu, nở nụ cười: “Con đi sửa soạn lại một chút rồi đi tìm cậu ta.”
***
Trong trường Trung học Thanh Trí cũng rất náo nhiệt.
Có không ít con cháu của bốn gia tộc lớn và những gia tộc khác cũng theo học ở đây. Khi nhắc về chuyện xảy ra
trong những ngày gần đây, ai nấy cũng mặt mày hớn hở.
“Đúng là không nhìn ra được.” Tu Vũ lấy tạp chí kinh tế tài chính mới nhất ra đọc: “Giang Nhiên, cậu nhìn người ta
đi, văn võ song toàn, cậu đúng là gà thật.”
Lần này Giang Nhiên không gắt gỏng đáp lại. Sau khi uống một chai nước khoáng xong, cậu ta rơi vào trầm tư.
Giới cổ vũ rất lớn, vì thế cậu ta và Phó Quân Thâm cũng không qua lại với nhau nhiều.
Lúc đó, cậu ta nói với Doanh Tử Khâm như vậy chỉ vì muốn dọa có một chút.
Sau này Phó Quân Thâm rời khỏi