Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người nói. Chỉ trong phút chốc cả lễ đường trở nên yên ắng, đến cả giáo viên
cũng chẳng mở miệng, cả trường Tr3ung học Thanh Trí không ai là không biết về mối quan hệ giữa Doanh Nguyệt
Huyên và Doanh Tử Khâm.
Vốn dĩ một thiên kim giá chẳng thể 1nào bì được với một thiên kim thật nhưng cho dù ở mặt nào thì Doanh Tử
Khâm cũng đều lấn lướt Doanh Nguyệt Huyên, Học tập, thể dục, nghệ thuậ9t và cả vẻ ngoài.
Tác phong học tập của trường Thanh Trí rất nghiêm ngặt, bọn họ chú trọng đến việc học tập và sức khỏe của các
học si3nh hơn nên xưa nay chẳng hề có những hoạt động vô nghĩa như bình chọn hoa khôi hay nam sinh thanh lịch,
chỉ là thi thoảng vào những lúc rảnh r8ỗi các học sinh sẽ bàn luận đến vấn đề này.
Lúc trước, ba nữ thần đã được công nhận của trường Thanh Trí có Doanh Nguyệt Huyên và Chung Tri Vãn. Nhưng
kể từ khi Doanh Tử Khâm sang lớp A19, ba nữ thần này lập tức trở thành trò cười. Bàn về nhan sắc thì thật sự
chẳng mấy người có thể đo được với cô.
“Không có thời gian, cũng không muốn.” Doanh Tử Khâm đặt viên phấn xuống, sau khi gật đầu với giáo viên, cô
chẳng thèm để ý tới Doanh Nguyệt Huyên mà đi thẳng rời khỏi lễ đường. 2
Tất nhiên Tu Vũ và Giang Nhiên cũng đứng lên, lần lượt bỏ đi. Bên trong lễ đường vẫn yên lặng như tờ, càng lúc
càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Doanh Nguyệt Huyên. Chỉ là do tò mò chứ chẳng hề có ý gì khác nhưng đây
lại là lần đầu tiên Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy lúng túng.
Cô ta hỏi trước mặt tất cả mọi người là vì tin rằng Doanh Tử Khâm chắc chắn sẽ chấp nhận. Nhưng Doanh Tử
Khâm lại không đồng ý, mấy chữ “không có thời gian” đã chặn ngang những lời nói phía sau của cô ta.
Nữ sinh bên cạnh phát hiện sắc mặt của cô ta không ổn bèn hỏi: “Tiểu Huyên?”
“Không sao.” Doanh Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đáp: “Đúng là đã đến giờ tan học rồi, chúng ta cũng quay về
thôi.”
***
Tối hôm nay, Chung Mạn Hoa về nhà cùng với Doanh Chẩn Đình.
Bà ta ra ngoài cũng là để đón Doanh Chẩn Đình. Doanh Chấn Đình đã hoàn thành tất cả công việc ở bên châu u, lần
này ông ta sẽ ở luôn tại thành phố Hộ không đi nữa. Chung Mạn Hoa rất vui, hai vợ chồng đã tổ chức ăn mừng ở
ngoài một phen, vậy nên hôm qua chỉ có một mình Doanh Nguyệt Huyện ở nhà.
Nhìn thấy quản gia và những người làm khác đều không có mặt, Chung Mạn Hoa thấy hơi lạ: “Tiểu Huyên, con có
thấy chủ quản gia đầu không?”
Quản gia vẫn luôn ở trong nhà họ Doanh, chỉ cuối tuần mới trở về nhà của mình. Bàn tay của Doanh Nguyệt Huyên
vẫn còn hơi lạnh, cô ta khẽ đáp: “Anh trai đuổi chú ấy rồi.”
“Đuổi á?” Chung Mạn Họa ngây ra: “Anh trai con về rồi ư?”
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, kể lại chuyện hôm qua một lượt.
“Cái gì?” Doanh Chẩn Đình cau mày: “Dám lấy đồ của chủ luôn à?”
Ông ta đập bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nhận xét: “Thiên Luật làm rất đúng, cái loại ăn cây táo rào cây sung
thế này đuổi là đúng.” Nhưng từng câu chữ của ông ta không hề đề cập đến chuyện quản gia và những người làm
kia đã âm thầm nói xấu Doanh Tử Khâm.
“Bố con nói rất đúng.” Chung Mạn Hoa luôn nghe theo lời của Doanh Chấn Đình, cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu
Huyên, việc học quan trọng hơn con không cần phải buồn bã vì những chuyện như thế.”
Giọng nói của Doanh Nguyệt Huyên càng nhỏ hơn: “Bố, mẹ, con biết rồi.”
“Tiểu Huyên, chẳng phải con tham gia cuộc thi gì đó à?” Chung Mạn Hoa chợt nhớ đến chuyện ấy, mỉm cười hỏi
han: “Thế nào rồi? Có kết quả chưa?”
“Vâng, con đã vượt qua vòng thi tuyển chọn rồi, bây giờ là vòng bán kết.” Doanh Nguyệt Huyên đáp: “Đây là cuộc
thi toàn cầu, con xếp hạng 786 trên toàn cầu.”
“Giải thể cơ à?” Chung Mạn Hoa rất hài lòng: “Đợi tới cuối tuần mẹ sẽ đưa con đi mua quần áo nhé.”
Doanh Nguyệt Huyên mím chặt môi, sau khi nói cảm ơn thì quay trở về phòng của mình. Cảm giác mờ mịt và
hoảng hốt đột nhiên dâng trào khắp cõi lòng cô ta. Cô ta cũng biết Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình xem trọng
cô ta như thế là vì bọn họ được nở mày nở mặt nếu cô ta đủ xuất sắc.
Chung Mạn Hoa biết cô ta đứng thứ 786 trên bảng xếp hạng toàn cầu mà đã kích động như thế rồi, nếu biết Doanh
Tử Khâm được vào thẳng vòng thi quốc tế thì bà ta sẽ có phản ứng như thế nào đây? Doanh Nguyệt Huyên không
dám nghĩ tiếp, chỉ đành ép bản thân bắt đầu làm đề.
***
Cùng lúc đó.
nhà cổ của nhà họ Giang.
Sau khi ra khỏi phòng thờ Phật, Diệp Tổ Hà nhìn thấy Giang Mạc Viễn đang ngồi trên sô pha, cả người toát lên vẻ
bực dọc cáu kỉnh, bên dưới mắt là một vòng tròn xanh mệt mỏi.
“Làm sao thế?” Bà ta bước đến và ngồi xuống: “Bởi vì Doanh Tử Khâm à?”
Giang Mạc Viễn tháo lỏng cà vạt ra, càng thêm cáu kỉnh. Nếu như khi đó anh ta không đưa Doanh Tử Khâm về nhà
họ Doanh, để cô làm cái kho máu di động cho Doanh Lộ Vì thì cũng chẳng ra nông nỗi như bây giờ.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, mang theo cái này đi.” Diệp Tổ Hà bỏ một chiếc túi hương nhỏ vào túi áo sơ mi của
Giang Mạc Viễn: “Ngày mai con đi tìm nó, nó sẽ đồng ý đi theo con thôi.”
“Có điều tuổi tác nó hãy còn nhỏ, tốt nhất là con phải hiểu cho rõ chuyện gì không nên làm, kết hôn rồi mấy năm
sau cũng chưa muộn.”
Bà ta giúp đỡ Giang Mạc Viễn đạt được mong muốn nhưng không muốn để con trai lún sâu vào chuyện gái gú.
Giang Mạc Viễn cau mày: “Đây là cái gì?”
“Một loại hương liệu đặc biệt, mẹ mua được từ tay một vị cổ y