Người vào trước là vài nhân viên phục vụ. Trên tay bọn họ lần lượt xách mười mấy chiếc tủi, sau khi cố gắng đặt
hết tủi vào tron3g phòng rồi thì lui ra ngoài.
Giang Nhiên đang run rẩy thì nhìn thấy chị họ của cậu ta bước vào. Đó là một nữ sinh, tuổ1i tác chưa quá hai mươi
tuổi. Làn da cô ấy cực trắng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, hàng lông mi dài rậm rạp. Vẻ ngoài của cô ấy thuộc9 kiểu
khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang. Ở xã hội hiện tại rất hiếm người 3sở hữu ánh mắt trong sáng như cô ấy.
Doanh Tử Khâm chống cằm như đang ngẫm nghĩ điều chi, Sao một cô nữ sinh thế này mà lại kh8iến cho Giang
Nhiên và Tu Vũ tránh né không kịp nhỉ?
Cô cảm thấy khả thích người đó.
“Khụ, giới thiệu một chút, đây là cháu gái của bác…” Lăng Trọng Lâu họ khẽ một tiếng: “Lăng Miện Hề, cùng tuổi
với Tử Khâm đấy, Tu Vũ và Quân Thâm thì đã quen biết con bé từ lâu rồi nên bác không giới thiệu nữa.”
Nhiếp Triều cảm thấy rất kỳ lạ. Anh ta cũng không quen cô gái ấy, tại sao không giới thiệu cho anh ta chứ?
Lăng Miên Hề ôm lấy Lăng Trọng Lâu, rất ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chủ.”
Sau đó cô ấy lại sang ôm Giang Họa Bình: “Chào chị Họa Bình.”
Giang Nhiên: “…”
Cậu ta quên mất, ngoài Tu Vũ ra thì còn có Lăng Miện Hề chiều chuộng mẹ cậu ta nữa. Lăng Miện Hề buông Giang
Hòa Bình ra, khẽ híp mắt, dời tầm nhìn sang chỗ Giang Nhiên, Giang Nhiên siết chặt nằm đầm, bỏ chạy theo bản
năng nhưng không kịp nữa rồi.
“Vút” một cái chị họ đã nhảy đến trước mặt của cậu ta.
“Nhiên Nhiên bé bỏng lại cao lên rồi.” Lăng Miên Hề túm chặt lấy gương mặt của cậu ta, vân về như nhào bột:
“Vóc dáng này, vẻ ngoài này chắc chắn sẽ mang về một đồng em dâu cho chị mà xem.”
Giang Nhiên mặt không cảm xúc nhưng mà cậu ta không phản kháng được, chỉ đành nhẫn nhịn cho Lăng Miện Hề
giày vò. Cuộc hành hạ kết thúc sau khi Lăng Miện Hề cảm thấy vừa lòng hả dạ, cô ấy chuyển ánh mắt sang phía Tu
Vũ.
Tu Vũ chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.
“Vũ Vũ bé bỏng.” Giây tiếp theo, Lăng Miên Hề đã tiến đến, cũng vẫn về mặt của cô ấy: “Vũ Vũ bé bỏng chị cũng
cao lên rồi ”
Tu Vũ mặt không cảm xúc, nghiến răng cười khẩy: “Lăng Miện Hề, tôi lớn hơn cậu đấy.”
Bé bỏng cái con khỉ.
“Như nhau như nhau hết.” Lăng Miên Hề nhấc tay, so sánh chiều cao của hai người: “Em xem, chị cao hơn em một
tí tẹo tèo teo, chị còn chưa đi giày cao gót đó.”
Tu Vü: “…”
Được rồi.
Cô ấy cao 1 mét 7, Lăng Miện Hề là 1 mét 73, đúng là cao hơn một tí tẹo tèo teo thật.
Doanh Tử Khâm: “…”
Có lẽ cô có thể hiểu được tại sao Giang Nhiên và Tu Vũ lại có biểu cảm như thế rồi. Doanh Tử Khâm ngập ngừng,
chuẩn bị cố gắng khiến cho mình trở nên vô hình, song chẳng có tác dụng gì.
“Người đẹp ơi!” Đôi mắt Lăng Miên Hề sáng lên, ôm chầm lấy cô gái rồi ghé vào trước ngực cô: “Nuôi em đi mà!”
Doanh Tử Khâm im lặng. Cô thật sự chưa bao giờ gặp “sinh vật nào như Lăng Miên Hề. Phó Quân Thâm liếc nhìn
Lăng Miên Hề, anh mỉm cười như có như không, đôi mắt hoa đào khẽ cong tràn ngập ý cảnh cáo: “Bỏ tay của cô
ra.”
Anh còn chưa được ôm bao giờ mà Lăng Miện Hề lại có thể làm thể. Lăng Miện Hề ngẩng đầu, có chút không cam
lòng nhưng khi nhìn thấy là Phó Quân Thâm lên tiếng thì cô ấy cũng đành buông ra.
Cô ấy đưa mắt đánh giá người đàn ông và cô gái một lượt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, anh…”
Phó Quân Thâm lên tiếng: “Im miệng luôn đi.”
Lăng Miện Hề quyết định không nói năng gì nữa, cô ấy lưu luyến không rời: “Người đẹp ơi, đợi đến lúc không có
mặt anh ta thì chúng ta cùng suy ngẫm về ý nghĩa triết học của cuộc đời nhé.”
Nói dứt lời, Lăng Miện Hề nhìn Phó Quân Thâm với ánh mắt cảnh giác, rồi vòng qua người anh. Ngoài Phó Quân
Thầm ra, chỉ còn lại Nhiếp Triều không bị cô ấy ôm. Nhìn thấy Lăng Miện Hề đang đi về phía mình, Nhiếp Triều
hằng giọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, còn chỉnh sửa lại quần áo nữa. Anh ta nhất định phải để lại ấn tượng
tốt trước mặt người đẹp.
Đã lâu lắm rồi anh ta chẳng có bạn gái, những nữ ngôi sao không mấy tiếng tăm và thiên kim của các gia tộc nhỏ
quần lấy anh ta đều bị vệ sĩ mà ông cụ Nhiếp cử đến đưa về nhà hết. Anh ta sắp quên mất cảm giác trò chuyện với
người khác giới là như thế nào rồi.
Cô gái này rất năng động, đến cả đại lão mà cô ấy cũng nhảy vào ôm ấp thì biết đâu có khi anh ta cũng sẽ nhận
được một cái ôm thì sao? Nhiếp Triều cảm thấy anh ta phải nghe lời của người anh em. Bạn gái thì nên do bản thân
bồi dưỡng nên. Lúc này, Lăng Miện Hề dừng lại trước mặt anh ta. Nhiếp Triều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ chờ
làm người đẹp vui lòng nữa thôi. Nhưng còn chưa kịp đợi anh ta có hành động gì thì ngay sau đó, anh ta đã nghe
thấy mấy từ khiến cho con tim anh ta vỡ vụn.
Lăng Miên Hề nói: “Gọi tôi là chị dâu.”
Bên trong phòng ăn.
Dưới sự yên ắng đến kỳ lạ. Đôi đũa của Giang Nhiên lại rơi xuống bàn thêm lần nữa, vang lên tiếng “lạch cạch”.
Đương nhiên cậu ta có biết Nhiếp Diệc. Nhiếp Diệc cũng tu luyện trong giới cổ võ, tu vi không thấp nhưng ai có thể
nói cho cậu ta biết là Nhiếp Diệc và người chị họ ma quỷ này của cậu ta đã đi đến bước quen nhau từ lúc nào
không?
Phó Quân Thâm nhướng mày: “Tôi nói mà, tôi gặng hỏi anh ta xem cô bạn gái bé bỏng của anh ta là ai mà anh ta
mãi chẳng chịu nói, thì ra là cô.”
Cũng không phải là không thể hiểu được. Nhưng Nhiếp Triều lại sắp phát điên rồi. “Vãi nồi!” Nhiếp Triều phát ra
âm thanh kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, anh ta ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt có thể được gọi là kinh hoàng:
“Cô cô cô…”
Lăng Miện Hề nhìn thấy biểu