Mấy học sinh đó vẫn tiếp tục nói chuyện, nam, nữ đều có cả.
“Lấy được ảnh của Doanh thần chưa? Tớ đi chụp trộm, kết quả bị bắt, c3ông cụ gây án bị tịch thu rồi.” “Ai, tớ cũng
không có. Tớ tự vẽ một bức tranh đơn giản sau đó treo trước bàn học, mỗi ngày châm một que 1diêm coi như là
thắp hương.”
“… cậu được lắm.”
“Trước khi thi bải Doanh thần, chắc chắn tớ có thể tăng 20 điểm!”
Các học sinh cũng rất đau răng, nhưng chẳng có cách nào khác. Bọn đàn em lớp 12A19 theo sau lưng Giang
Nhiên, hung thần ác sát, đến m3ột bóng lưng cũng không cho chụp.
Chỉ có thể miễn cưỡng cũng bái như thế thôi.
Lần này Chung Mạn Hoa nghe rõ rồi.
Doanh thần?
Bà ta không ngờ được học sinh của Thanh Trí lại gọi Doanh Nguyệt Huyên như vậy.
Thậm chí còn muốn bái lạy trước kỳ thi để nâng cao thành tích nữa. Còn về không có ảnh của Doanh Nguyệt
Huyên?
Bà ta có thể cho họ.
Điều này chứng tỏ Doanh Nguyệt Huyên rất được chào đón ở trường học, và bà ta rất vui vì điều đó.
Vì thế, Chung Mạn Hoa gọi nam sinh nói mình bị tịch thu công cụ gây án lại: “Cháu muốn ảnh của Doanh Nguyệt
Huyên à? Cô có thể cho cháu một tấm.”
Nam sinh vội vàng đi ăn lẩu xiên với bạn, bị ngăn cản như vậy thì hơi mất kiên nhẫn, sẵng giọng: “Cháu cần ảnh
của Doanh Nguyệt Huyên làm gì? Cháu cũng chẳng thích cậu ấy. Cô cho cháu ảnh của chị Vũ thì nghe còn hợp lý.”
Cậu ta thích người có thể bảo vệ cậu ta như Tu Vũ, để cậu ta làm một nam sinh nhỏ, nhưng cậu ta không có gan. Nụ
cười của Chung Mạn Hoa cứng lại, hơi sượng mặt: “Chẳng phải cháu muốn bái Doanh thần ư?”
“Đúng thế, là muốn Doanh thần.” Nam sinh càng phiền hơn: “Nhưng thế thì có liên quan gì đến Doanh Nguyệt
Huyện?”
Chung Mạn Hoa cũng bực mình nhưng giáo dưỡng nói với bà ta rằng không được so đo với lũ trẻ đáng tuổi con
cháu của mình. Bà ta miễn cưỡng kìm lại cơn bực tức trong lòng: “Cái thằng bé này làm sao vậy? Cháu muốn bải
Doanh Nguyệt Huyên cháu lại không có ảnh của con bé cô có lòng tốt cho cháu thái độ của cháu là gì vậy?”
“Đầu óc cô có vấn đề à?” Nam sinh chỉ cảm thấy Chung Mạn Hoa đang chày bửa với mình: “Doanh thần là Doanh
Tử Khâm. Chẳng lẽ cô tưởng hai người đều họ Doanh thì có thể thay thế nhau sao?”
Nói xong, cậu ta kéo bạn mình vội vàng đi, căn bản là không muốn để ý đến Chung Mạn Hoa nữa.
Song, Chung Mạn Hoa lại như bị sét đánh. Bà ta đứng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng lại được.
Hồi lâu sau, bà ta mới như tỉnh lại từ trong mộng. Chung Mạn Hoa gọi một nữ sinh lại: “Doanh… Doanh thần trong
lời của các cháu… là ai? Không phải Doanh Nguyệt Huyên ư?”
“Doanh Tử Khâm.” Nữ sinh cũng rất bất ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Sao có thể là Doanh Nguyệt Huyên
được?”
Nói xong, cô bé cảm thấy ngữ khí của mình không ổn lắm, vì thế nói thêm một câu: “Đương nhiên Doanh Nguyệt
Huyên cũng rất lợi hại, nhưng cậu ấy không cùng đẳng cấp với Doanh thần.”
Doanh Tử Khâm có thể đạt điểm tuyệt đối đề lớp xuất sắc, Thanh Trí mở lớp xuất sắc mười mấy năm, chưa một ai
có thể làm được như vậy.
Chung Mạn Hoa không thể tin vào tai mình. Mỗi bà ta run rẩy: “Không cùng đẳng cấp?”
Nếu nói Doanh Tử Khâm và Doanh Nguyệt Huyên không cùng một đẳng cấp thì bà ta tin. Nhưng ngược lại, bà ta
không muốn tin lắm.
Doanh Nguyệt Huyên là thiên kim đại tiểu thư mà bà ta dày công bồi dưỡng, cầm kỳ thi họa, món nào cũng tinh
thông, lại còn có thiên phú cực cao trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Duy chỉ đáng tiếc một điều là Doanh Nguyệt Huyên không phải con ruột bà ta.
Có điều may mà Doanh Nguyệt Huyên là trẻ mồ côi, không có bố mẹ, bà ta cũng không lo chuyện sau này.
Chung Mạn Hoa cố ý né tránh mọi chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm, thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên
Doanh Tử Khâm, bà ta liền nhanh chóng rời đi, không muốn nghe chuyện đằng sau.
Vì bà ta cảm thấy đó chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp. Sau khi Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Doanh, bà ta chỉ cảm
thấy buồn bã một khoảng thời gian, sau đó thì tâm trạng lại rất tốt.
Nhà họ Doanh không có vết nhơ, bà ta cũng sẽ không tiếp tục mất mặt nữa.
Nhưng sao có thể như thể được?
Thành tích học tập của Doanh Tử Khâm không phải là đội sổ toàn trường sao?
Chung Mạn Hoa cũng không biết mình về nhà thế nào, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Mấy hôm nay Doanh Nguyệt Huyên ở cùng với Mạnh Như trong ngôi nhà ở trung tâm thành phố, không về nhà.
Vậy mà Chung Mạn Hoa lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu không bà ta cũng không biết nên mở lời với Doanh Nguyệt
Huyên thể nào. Sau khi trở về từ công ty, Doanh Chẩn Đình nhìn thấy Chung Mạn Hoa ngồi ngẩn ngơ ở sô pha, sắc
mặt vẫn rất trắng.
Ông ta nhíu mày, đặt cặp táp xuống, đi qua, ngồi xuống bên cạnh vợ mình: “Mạn Hoa, sao vậy?” Tuy mấy năm
này, thời gian hai vợ chồng ông ta ở riêng còn nhiều hơn ở chung nhưng tình cảm của họ vẫn rất tốt.
“Chẩn Đình..” Chung Mạn Hoa hoảng hốt bừng tỉnh: “Hôm nay em đến trường xin nghỉ cho Tiểu Huyên, nghe
thấy… nghe thấy các học sinh gọi… gọi Tử Khâm là Doanh thần.” “Doanh thần?” Doanh Chẩn Đình không hiểu giới
trẻ, cũng không biết ngôn ngữ mạng đang thịnh hành: “Nghĩa là sao?”
“Chúng nói Tử Khâm học giỏi, vượt xa Tiểu Huyên.” Chung Mạn Hoa mím mím môi: “Sở dĩ Tiểu Huyên có thể đạt
hạng nhất là vì Tử Khâm không tham gia thi.”
Doanh Chẩn Đình nghe vậy liền nhíu mày, phụt cười một tiếng: “Nói năng vớ vẩn!”
Doanh Tử Khâm thể nào, ông ta có thể không biết ư?
Nếu Doanh Tử Khâm học giỏi,