Tạ Mạn Vũ là ảnh hậu, chưa từng quay một bộ phim truyền hình nào, độ thảo luận dĩ nhiên không so được với các
nữ minh tinh đạt giải3 trong mảng phim truyền hình cùng lửa dù kỹ năng diễn xuất của cô ấy mạnh hơn.
Bởi xét cho cùng thì phim truyền hình vẫn c1ó lượng người xem lớn hơn phim điện ảnh.
Nhưng kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô ấy và Thương Diệu Chi đã cùng tham gia một chương 9trình thi chọn tài năng
thiết kế, độ thảo luận tiến thêm một bước lớn. Bây giờ đã hơn nửa năm kể từ cuộc thi chọn tài năng ấy nhưn3g vẫn
có cư dân mạng tò mò bàn tán không biết rốt cuộc nhà thiết kế thời trang thần bí tên “Mị” này là ai.
Tiếc là mãi vẫn8 không thể tìm ra, kể cả nhân viên của Truyền thông Sơ Quang cũng không biết.
Trong giới cũng có không ít nghệ sĩ hỏi thăm Tạ Mạn Vũ song đều không nhận được câu trả lời nào hữu ích.
Quan trọng nhất là tháng mười năm 2020, Tạ Mạn Vũ đã giành được một vai diễn của công ty điện ảnh Toàn Cầu.
Công ty điện ảnh Toàn Cầu hoàn toàn xứng đáng là công ty điện ảnh hàng đầu thế giới.
Những năm đầu, bọn họ là một công ty sản xuất phim hoạt hình, nhiều nhân vật hoạt hình của họ đã có ảnh hưởng
rất lớn trên toàn thế giới, cực kỳ thịnh hành ở thế kỷ trước.
Đầu thế kỷ 21, công ty điện ảnh Toàn Cầu đã làm những phiên bản người thật đáng của những bộ hoạt hình này.
Bọn họ lựa chọn diễn viên luôn rất khắt khe, thể hình mà không thích hợp thì kể cả có là ảnh hậu ảnh đế quốc tế
cũng vô ích. Hiện giờ, Tạ Mạn Vũ chính là người nước Hoa duy nhất giành được vai nữ chính của phim.
Mà nhân vật cô ấy diễn, vốn dĩ ban đầu đã có rất nhiều người hâm mộ phiên bản hoạt hình, độ nổi tiếng của cô ấy
cũng tự nhiên tăng vọt chưa từng có. Vào thời điểm công ty điện ảnh Toàn Cầu công bố tuyển chọn diễn viên, trên
Weibo đã có rất nhiều cư dân mạng bàn tán xem ai có thể lọt vào mắt xanh của công ty này.
Còn có người lập một bảng bình chọn, Diệp Hi cũng có tên trong đó.
Bởi Diệp Hi là ngôi sao nổi tiếng, người hâm mộ rất đông nên số phiếu đã vượt xa những người khác.
Thế nên đến cuối cùng, khi công ty điện ảnh Toàn cầu công bố kết quả chọn diễn viên với toàn thế giới, Diệp Hi
cũng bị chế giễu một thời gian. Nhưng nhanh chóng bị fan của cô ta chặn lại, thậm chí còn hoàn hảo với ngược
được một đồng fan. Hiện tại tốp mười trong bảng xếp hạng doanh thu phòng vé toàn cầu, công ty điện ảnh Toàn
Cầu đã có tới sáu bộ phim lọt top, điều này đã chứng tỏ thực lực khủng khiếp của công ty này. Còn về Tần Linh Du,
cô ấy cũng xuất thân từ cuộc thi tài năng nhưng mà là cuộc thi tài năng nước ngoài.
Năm 2019, cô ấy mới trở lại nước Hoa. Sau khi trở về, cô ấy một đường leo lên thẳng vị trí sao nữ hàng đầu.
Trong số các ngôi sao nữ, không một ai có thể vượt qua được địa vị của cô ấy.
Kể cả thời gian này, Diệp Hi rất nổi tiếng nhưng cũng không có thực lực lầy cứng đối cứng với Tần Linh Du.
“Hi Hi, em nghĩ thoáng ra.” Tần Lê bình tĩnh phân tích, cô ta khẽ cười: “Địa vị của Tạ Mạn Vũ quá cao, Tần Linh
Du lại kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì, tổ sản xuất chương trình không mời được hai người này đâu.”
“Còn hai nghệ sĩ gạo cội lại càng không thể đến, mà chỉ cần người chương trình mới không phải hai người đó thì
mời ai cũng bị fan của em mắng chửi thôi.”
Diệp Hi khẽ cau mày: “Những nhà sản xuất Lý nói rồi mà? Lần này Truyền thông Sơ Quang là nhà đầu tư lớn nhất,
Tạ Mạn Vũ lại là người của Sơ Quang.”
“Cô ta xuất thân từ Truyền thông Sơ Quang nhưng thành lập phòng làm việc riêng từ lâu rồi.” Trần Lê nắm chắc
phần thắng: “Truyền thông Sơ Quang không thể nào kiểm soát được suy nghĩ của cô ta, càng không thể khiến Tạ
Mạn Vũ phải hạ mình tham dự vì một cuộc thi tài năng được.”
“Hơn nữa, cuối tháng hai là Tạ Mạn Vũ phải ra nước ngoài đóng phim rồi, cô ta có thời gian tham gia “Thanh xuân
202” à?”
“Thanh xuân 202” phải quay tới tận tháng tư, thời gian biểu như thế hoàn toàn không đủ. Nghe đến đây, Diệp Hi
mới hơi yên tâm: “Chị Lê, em nghỉ ngơi một lát, nếu tổ sản xuất chương trình gọi điện tới thì chị gọi em dậy nhé.”
Trần Lê khẽ phất tay, ý bảo Diệp Hi cứ tự nhiên.
Đoạn, cô ta ngồi xuống trước máy tính, tiếp tục chỉ đạo bộ phận quan hệ công chúng đăng thông báo.
Phía đông Đế đô có một phố đồ cổ rất lớn.
Chuyện kiếm tiền mà Doanh Tử Khâm nói chính là đi mót đồ cổ.
Cô tạm thời không còn năng lực thần toàn, không tính ra niên đại cụ thể của đồ cổ nhưng vẫn có thể phân biệt được
thật giá.
Mục Hạc Khanh cũng thường xuyên đến con đường này nên về cơ bản đồ cổ thật đều bị ông mua hết quyên góp
cho viện bảo tàng Đế đô rồi.
Doanh Tử Khâm ngồi xuống trước một gian hàng, chỉ vào một cái bình vàng: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Hai mắt ông ta sáng lên: “Giá chuẩn hai trăm nghìn đấy.”
Nghe thấy con số này, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, cặp mắt phượng khẽ híp lại. Ông chủ tự thấy lúng túng:
“Vậy… vậy thì bớt hai mươi phần trăm, một trăm sáu mươi nghìn nhé, cô thấy thế nào?”
Một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, cầm cái bình vàng kia lên.
Phó Quân Thầm ngắm nghía cái bình rồi cong môi cười: “Một cái bình rượu bắt chước phong cách triều Đường mà
ông bản một trăm sáu mươi nghìn à?”
Ông chủ không ngờ trò khôn vặt của mình lại trực tiếp