Chào cậu, giáo sư Tảo Giáo sư Lý tiến lên chào Tả Lê: “Cậu cũng đến rồi.”
“Trời đựu” Lần này đến lượt Tả Lê bất ngờ. Anh ta lùi về s3au một bước: “Sao mấy người vẫn còn ở đây?”
Anh ta lập tức nhìn vào trong phòng thí nghiệm, phát hiện chỉ có một mình giáo sư Lý li1ền yên tâm.
Những giáo sư hung hăng giành người không có ở đây, anh ta không sợ.
Giáo sư Lý rất ngại ngùng.
Vì phon9g cách cướp người của khoa máy tính mà những khoa khác đều tránh họ như tránh tà.
Giáo sư Lý họ mấy cái, giới thiệu với Doanh Nguyệ3t Huyên: “Nguyệt Huyên, đây là giáo sư Tả Lê, giáo sư trẻ nhất
khoa vật lý, được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài năm năm, cũng là nhân tài 8dự tuyển của Trung tâm Vật lý quốc
tế. Rất lợi hại”
Doanh Nguyệt Huyên tiến lên, rất lễ phép nói: “Chào giáo sư Tả”
“Ừ, ừ, ừ” Tả Lê không để ý đến Doanh Nguyệt Huyên, anh ta chuẩn bị làm thí nghiệm cùng Doanh Tử Khâm.
Giáo sư Lý nhìn theo ánh mắt của Tả Lê, kinh ngạc: “Ồ, giáo sư Tả, đây chính là phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa các
cậu mà cậu từng kể sao?”
Nội bộ giáo sư bọn họ nhận được tin ấy, có điều các sinh viên vẫn chưa biết.
Đây cũng là lần đầu ông gặp người này.
Có điều thế này cũng… trẻ quá.
Trong lòng giáo sư Lý cảm thán không thôi.
Tả Lê cảnh giác: “Ông muốn làm gì?”
“Không, không, không, giáo sư Lê, cậu hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó” Giáo sư Lý âm thầm lau mồ hôi, đi qua, lại
giới thiệu: “Nguyệt Huyên, đây là giáo sư Doanh”
Doanh Nguyệt Huyên không đáp lời.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm góc áo phía trên bên trái của Doanh Tử Khâm, nhìn thấy dòng chữ trên thẻ thân
phận của cô.
Tên: Doanh Tử Khâm
Chức vụ: Phó giáo sư
Khoa: Khoa vật lý
Ba hàng chữ, nhát dao sau còn tàn nhẫn hơn nhát dao trước, toàn bộ đều cắm vào tim Doanh Nguyệt Huyên.
Cô ta nhìn ba chữ phó giáo sư, đầu óc như ngừng chuyển động. Lại cứ vào lúc này, giáo sư Lý lại cảm thán một
câu: “Kể ra cũng trùng hợp, em cùng họ với giáo sư Doanh, không biết chừng 500 năm trước hai người cùng một
nhà đấy.”
Câu nói vô tâm như thế này lại khiến đầu óc Doanh Nguyệt Huyên nổ tung.
Đúng là nực cười.
Đến cái họ Doanh này cũng là do cô ta trộm được.
Một nhà gì chứ?
“Nguyệt Huyên?” Giáo sư Lý thấy hồi lâu mà Doanh Nguyệt Huyên không đáp lời, không nhịn được mà nhìn qua.
Dưới cái nhìn của giáo sư Lý, Doanh Nguyệt Huyên không thể không mở lời, giọng nói rất gian nan: “Giáo sư Doanh”
Gọi Doanh Tử Khâm như vậy còn khiến cô ta khó chịu hơn cả việc giết cô ta.
Doanh Tử Khâm vẫn không quan tâm, cô chỉ gật đầu với giáo sư Lý, tiếp tục thao tác trên máy.
“Giáo sư Tả, không làm phiền hai người nữa” Giáo sư Lý nói: “Chúng tôi đi đây.”
Nói xong, ông thấy Doanh Nguyệt Huyên vẫn đứng đờ tại chỗ, chỉ đành gọi thêm một câu: “Nguyệt Huyên, đi
thôi.”
Lúc này, Doanh Nguyệt Huyên mới như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức đi theo giáo sư Lý. Móng tay cô ta đều
găm cả vào lòng bàn tay.
Nhờ theo Bùi Thiên Ý học viết chương trình máy tính một năm, cô ta mới lọt vào mắt xanh của giáo sư Lý, nhận
được cơ hội tham quan phòng thí nghiệm.
Nhưng Doanh Tử Khâm còn chưa làm gì đã dễ dàng được đến đây.
Cô ta có lòng tin mình sẽ thi được trên 700 điểm trong kỳ thi trung học phổ thông quốc gia năm nay. Thành tích ấy
đủ để đỗ Đại học Để đô, lại còn là lứa sinh viên xuất sắc nhất nữa.
Nhưng sinh viên Đại học Để đồ và giáo sư Đại học Để đồ là hai khái niệm khác hẳn nhau.
Ngay cả sinh viên Đại học Đế đô, có muốn ở lại trường cũng rất khó khăn.
Nếu muốn trở thành phó giáo sư còn phải đăng một số lượng nhất định luận văn lên một vài tập san học thuật.
Nếu để Mạnh Như biết được Doanh Tử Khâm đã trở thành phó giáo sư Đại học Để đồ, liệu bà ta có chọn cô ta
không?
Chuyện này căn bản là không cần phải nghĩ.
Chân Doanh Nguyệt Huyên như đeo chì, nặng nhọc bước đi.
Mà sau lưng cô ta là tiếng nói chuyện của Doanh Tử Khâm và Tả Lê. Cái gì mà ma trận Pauli, cái gì mà toán tử dịch
chuyển…
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng dần. Cô ta căn bản là không hiểu!
Trước đây cô ta còn nghĩ mình có thể bù đắp được khoảng cách với Doanh Tử Khâm, cuối cùng bây giờ cô ta đã
nhận ra, suy nghĩ này rất nực cười.
***
Sau khi bắt xe về đến nhà họ Nguyên, Doanh Nguyệt Huyên vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Cháu làm sao vậy?” Mạnh Như chú ý đến sắc mặt của cô ta không tốt: “Có phải là cảm lạnh rồi không? Giáo sư Lý
có nói gì không?”
Doanh Nguyệt Huyên kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lượt, lược bỏ chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm. “Vậy
khá tốt.” Mạnh Như rất yên lòng: “Cháu lên nghỉ ngơi đi, đã chuẩn bị nước nóng cho cháu rồi.”
Mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, loạng choạng đi lên tầng.
Không bao lâu sau, cửa lại mở ra, là ông Nguyên trở về.
Mấy hôm nay ông Nguyên bận bịu chuyện công ty, lại còn phải tìm mọi cách để lấy thư mời dự bữa tiệc năm mới
của nhà họ Nhiếp.
“Ông ơi, tôi thấy cô bé Nguyệt Huyên này không tệ” Mạnh Như đắn đo một chút: “Ông xem, có nên để con bé đính
hôn với Gia Thành không?”
Nguyên Gia Thành là con