Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Trước mắt toàn là máy quay phim, tiếng đèn chớp nháy vang lên không ngừng.
“Tôi không biết!” Diệp Hi căng thẳng thần 3kinh suốt mấy ngày liên tục, cuối cùng không chịu được nữa cô ta hét
lên thất thanh như muốn sụp đổ: “Tôi không biết gì hết!1”
Cô ta như phát điên cướp lấy chiếc máy ảnh từ tay của một phóng viên trong số đó, ném thẳng xuống đất, sau đó
lao 9ra khỏi đám đông mà chẳng hề quay đầu lại. Đám đông xôn xao hết cả lên.
Sắc mặt của Trần Lê xấu chưa từng thấy. Chuy3ện này chỉ cần tìm đại một cái cớ để dồn nén mọi chuyện xuống là
có thể vượt qua được. Mấy thứ như bằng chứng không dễ làm g8iả sao? Chỉ cần lừa fan hâm mộ là được, hầu hết
cư dân mạng không hề quan tâm đến chuyện trong giới giải trí. Thế nhưng Diệp Hi làm thế này, thất thổ trước mặt
công chúng thì chẳng khác nào đang tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Trần Lê nghiến răng, tâm trạng vô cùng tồi tệ: “Nhường đường, phiền nhường đường một tí. Diệp Hi đã chạy mất
rồi, hiển nhiên cánh phóng viên săn tin này sẽ không đuổi theo Trần Lê, nên tất cả đều nhường đường. Trần Lê
bước đi giữa cơn gió lạnh, hàm răng run lập cập. Cô ta chỉ biết, sợ là lần này Diệp Hi thật sự sẽ rớt xuống khỏi thần
đàn.
***
Ba ngày sau, Nhiếp Triều mới tỉnh lại.
Vừa khéo là một ngày trước đêm giao thừa.
Sau khi tỉnh lại, anh ta cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một điểm. Thời điểm trước và sau năm mới, đội Nhất Tự
càng thêm bận rộn hơn. Nhưng với Nhiếp Diệc, chẳng điều gì quan trọng hơn người nhà.
“Em xem em ngắm con búp bê barbie em mua hồi bé đã ba tiếng đồng hồ rồi đấy.” Nhiếp Diệc phá vỡ sự yên lặng:
“Em đang nghĩ gì thế hả?”
“Em yếu ớt quá” Nhiếp Triều cúi đầu, vô cùng ủ rũ: “Nếu như em cũng lợi hại như anh thì em đã không để mấy
người đó thực hiện được ý đồ”
Nghe thấy thế Nhiếp Diệc lại yên lặng, một hồi lâu sau mới đáp: “Anh lại mong là em không lợi hại, cũng không
biết đến những việc đó”
Một khi gia tộc bình thường có dính dáng đến giới cổ võ thì chắc chắn bọn họ sẽ bị cuốn vào trong việc tranh chấp.
Thủ đoạn của cổ võ giá tàn nhẫn, thường xuyên lấy kẻ yếu ra trút giận. Vì vậy, cho dù là nhà họ Nhiếp hay nhà họ
Mục thì cũng chỉ có gia chủ biết được việc giới cổ võ vẫn còn tồn tại ở nước Hoa
“Hầy” Nhiếp Triều có vẻ đau buồn: “Nên là bây giờ thế giới quan của em đã sụp đổ rồi”
Anh ta không ngờ thì ra trên thế giới này thật sự có người võ nghệ cao cường có thể vượt nóc bằng tường, điểm
huyệt từ xa. Những gì anh ta biết về cổ võ giả cũng chỉ là sức lực của bọn họ rất mạnh mẽ mà thôi. Nào ngờ sau khi
nghe ông cụ Nhiếp giảng giải về giới cổ võ xong, anh ta mới phát hiện một cổ võ giá giỏi giang thì đao thương
chẳng làm họ bị thương được, đạn cũng không thể phá nổi lớp phòng ngự của bọn họ.
“Ừm” Nhiếp Diệc thản nhiên đáp: “Sau này sẽ còn suy sụp nữa.”
“..” Nhiếp Triều lại càng buồn bã hơn, anh ta nói với vẻ thăm dò: “Nên là anh của em ơi… Hày, anh dạy em luyện
nhé?”
Nghe thấy thế, Nhiếp Diệc nhấc tay lên véo vào cổ tay anh ta, dùng nội hình kiểm tra thử, trong chốc lát ánh mắt
khẽ thay đổi. Hắn có thể khẳng định trước đây Nhiếp Triều hoàn toàn không có năng khiếu tu luyện cổ võ. Mấy
thứ như năng khiếu tu luyện cổ võ kể ra cũng rất trừu tượng. Tổ tiên nhà họ Nhiếp chẳng có lấy một cổ võ giả
nhưng năng khiếu tu luyện cổ võ của Nhiếp Diệc lại rất cao.
Bây giờ Nhiếp Triều lại có thể tu luyện được cổ võ, điều này chứng tỏ nhờ có viên thuốc Doanh Tử Khâm cho giúp
đỡ. Nhiếp Diệc buông tay, trầm giọng nói: “Nợ ân tình này lớn quá”
Nhiếp Triều gãi gãi đầu: “Cái gì?”
“Đợi em khỏe lại hoàn toàn, mỗi buổi tối theo anh đi huấn luyện” Nhiếp Diệc đứng dậy: “Anh sẽ nói với ông nội,
xin ông cho em nghỉ phép hai tháng, trong hai tháng này em phải đến Đặc khu số VII.”
Nhiếp Triều nghe đến ngây người: “Vãi nồi?”
Ngàn tính vạn tính, cuối cùng anh ta vẫn không thoát được Đặc khu số VII à?
“Anh đi chuẩn bị những đồ dùng trong huấn luyện cho em” Giọng nói của Nhiếp Diệc vô cùng đáng tin: “Quân
Thâm và cô Doanh đến thăm em đấy, em chỉnh đốn lại quần áo chút đi.” Sau khi Nhiếp Diệc ra ngoài, Phó Quân
Thâm bước vào.
Nhiếp Triều nhìn ra phía sau: “Đại lão đâu?”
“Ông nội cậu đang theo Yểu Yểu học cách làm bánh bông lan để sau này làm cho cậu ăn.”
11
“Người anh em à, tôi quyết định rồi, tôi phải đi làm một vố lớn!” Nhiếp Triều đột nhiên lải nhải: “Có phải đại lão
sắp trưởng thành rồi không?”
Phó Quân Thâm ngừng tay, quay đầu lại, như cười như không: “Cậu muốn làm gì?”
“Không không không Thất thiểu à, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi” Nhiếp Triều đỡ lấy ngực, cả người toát mồ hôi lạnh:
“Chắc chắn là tôi không dám có ý gì với đại lão rồi, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng chẳng dám nữa” Phó Quân
Thâm khoác tay lên lưng ghế tựa, cả người toát lên vẻ lười biếng, độ cong của đôi môi càng lớn: “Ừm, tất nhiên cậu
không dám, lần đầu tiên gặp cậu đã quỳ một chân trước mặt em ấy rồi, cái tư thế chuyên dùng để cầu hôn ấy”
Trong nháy mắt, Nhiếp Triều bị nghẹn họng: “Cậu biết xấu hổ giùm đi, khi đó tôi sợ chứ cầu hôn cái gì? Rõ ràng đó
là cậu tự nói mà, còn không biết ngượng mà đổ lên đầu tôi nữa hả?”
Phó Quân Thầm chậm rãi ngước mắt lên: “Nên là cậu chuẩn bị làm gì?”
“Giúp cậu theo đuổi đại lão đó!” Nhiếp Triều càng thêm phấn khích: “Nhất định phải tổ chức lễ trưởng thành của
đại lão cho đàng hoàng.”
“Ừm.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Đến lúc đó, cậu tỏ tình với cô ấy trước mặt tất cả mọi người” Nhiếp Triều vỗ đùi đen đét: “Bày nến với bánh bông
lan hình