Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Bữa tiệc phút chốc chìm trong tĩnh lặng.
Các thiếu gia, tiểu thư xung quanh hơi kinh ngạc nhìn cô gái.
Đây là tiệc của nhà họ Nhiếp, 3lại còn là bữa tiệc đích thân ông cụ Nhiếp tổ chức, ai dám gây chuyện thị phi ở đây?
Một số tiểu thư, thiếu gia biết Doanh Tử Khâm cũng chỉ vì dạo g1ần đây có rất nổi tiếng trên mạng xã hội.
Trong đó có vài tiểu thư còn xem Thanh xuân 202.
Dù phần lớn trong số họ không biết cô, án9h mắt họ cũng luôn dõi theo cô gái. Doanh Nguyệt Huyên ôm mặt, càng
không thể tin được. Giọng nói luôn chậm rãi của cô ta trầm xuống: “Doanh Tử Khâm3, cô..”
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Nhưng lại bị cái tát này của Doanh Tử Khâm cắt ngang.
Doanh Nguyệt Huyên mím mím môi, k8hông thể chịu đựng được nữa, nhưng gia giáo của cô ta bắt cô ta luôn nhớ
rằng không được làm ầm ĩ. Cô ta hỏi: “Doanh Tử Khâm, cô có ý gì? Tự dưng lại đánh người, đây chính là gia giáo
của cô?”
Doanh Tử Khâm cởi găng tay ra, tùy ý ném vào thùng rác cách đó hơn 10 mét.
Động tác này khiến Doanh Nguyệt Huyên càng không thể chấp nhận được: “Cô chê tôi bẩn?”
Doanh Tử Khâm khoanh tay, tư thế rất lười biếng, con ngươi hơi lạnh: “Rửa miệng giúp cô”
“Đại lão” Nhiếp Triều chạy qua, anh ta nghe thấy câu Doanh Nguyệt Huyên vừa nói, vẻ mặt chán ghét: “Vì đố kỵ
mà hở ra là nói xấu sau lưng người khác, đến giáo dưỡng cũng không có”
Lần này, các tiểu thư, thiếu gia đứng xung quanh không còn ai lên tiếng nói đỡ cho Doanh Nguyệt Huyên nữa.
Trước đây Nhiếp Triều là một cậu ấm chỉ biết chơi bời nhưng giờ thì khác rồi.
Đây là người thừa kế của nhà họ Nhiếp đấy!
“Nói xấu sau lưng người khác quả thật chẳng ra gì” Cô tiểu thư dẫn Doanh Nguyệt Huyên đi vào dịch sang bên
cạnh mấy bước: “Tiểu nhân”
Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên siết chặt lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không giữ nổi nụ cười trên môi nữa.
“Bảo vệ, bảo cô ta cút ra ngoài” Nhiếp Triều gọi hai bảo vệ đến, chỉ Doanh Nguyệt Huyên: “Cô ta không có tên
trong danh sách khách mời, không được cho vào”
“Không chỉ lần này, sau này nhà họ Nhiếp có bất kỳ hoạt động nào cũng đều không được cho cô ta vào”
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch: “Các người.”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị hai bảo vệ cưỡng ép nhấc lên, kéo ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sánh bữa tiệc liền ném cô ta bên ngoài vườn hoa.
Doanh Nguyệt Huyên chỉ mặc bộ lễ phục mỏng, đến áo khoác ngoài cũng không cầm, trong mùa đông lạnh giá, gió
rét thổi qua, cô ta cóng đến mức người run rẩy liên tục.
Nhưng điều này không so được với sự hoang mang trong lòng cô ta. Những ngày qua, không phải cô ta không cảm
nhận được sự thay đổi về thái độ của Chung Mạn Hoa dành cho mình.
Tuy rằng vẫn rất nhiệt tình nhưng rõ ràng là không còn chuyên tâm như trước nữa.
Cô ta biết Chung Mạn Hoa đã nảy sinh ý định muốn đón Doanh Tử Khâm trở về rồi.
Doanh Tử Khâm quá ưu tú, dù cô có cố gắng che giấu nhưng cũng không thể giấu được bao nhiêu. Nhưng Doanh
Tử Khâm có nhiều người có thể dựa vào như vậy, Phó Quân Thâm, nhà họ Nhiếp và cả nhà họ Chung nữa.
Cô ta chỉ có mỗi nhà họ thôi Doanh.
Nếu rời khỏi nhà họ Doanh, cô ta chỉ có thể theo Tỉnh Hồng Trinh, sống cuộc sống tầm thường.
Tại sao Doanh Tử Khâm còn muốn tranh giành với cô ta?
Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên cắm vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Cô ta biết kế hoạch lần này của bản thân thất bại rồi. Khi thuật thôi miên của cô ta đạt đến điểm cao nhất đã bị cái
tát kia của Doanh Tử Khâm cắt ngang.
Như vậy, cô ta không chỉ không thể thành công cho các tiểu thư, thiếu gia kia một lời ám thị tâm lý mà ngược lại
còn khiến hệ thống thần kinh của bản thân chịu ảnh hưởng.
Suýt nữa là ban nãy cô ta đã ngất lịm đi.
Thôi miên thất bại sẽ có phản tác dụng như vậy.
Nhất là trong lúc thôi miên nhiều người.
Lần đầu tiên cô ta thử, còn chưa thành công đã bị người khác phá hoại. Nếu không phải biết Doanh Tử Khâm căn
bản là không hiểu thôi miên, cô ta gần như đã nghi ngờ Doanh Tử Khâm cố ý cho cô ta cái tát vào lúc đó.
Doanh Nguyệt Huyên đứng ngoài trời lạnh một lúc rồi run cầm cập rời khỏi biệt thự nhà họ Nhiếp
Mạnh Như đương nhiên là không đứng đợi ở bên ngoài.
Nhà họ Nguyên đặt một bàn tiệc ở khách sạn năm sao đối diện với khu biệt thự mà nhà họ Nhiếp ở, Nguyễn Gia
Thành cũng ở đó, ngoài ra còn có những dòng, chỉ khác của nhà họ Nguyên nữa.
Doanh Nguyệt Huyên đến cửa hàng quần áo ở bên cạnh mua một chiếc áo khoác xong mới lên.
Mạnh Như đang nói chuyện với người khác, sau khi nhìn thấy Doanh Nguyệt Huyên, bà ta cau mày: “Sao cháu lại
ra rồi?”
“Cháu thấy hơi không khỏe” Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu: “Nguyên phu nhân, thực sự xin lỗi, cháu phải đến
bệnh viện một chuyến”
Cô ta không dám nói với Mạnh Như rằng mình đã chặn đứng con đường nhà họ Nhiếp kia rồi. “Thôi không sao”
Mạnh Như nhìn thấy sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn rơi thì cũng không trách
móc gì nữa: “Để Gia Thành đi với cháu.”
“Không cần phải phiền thể đầu ạ” Giọng Doanh Nguyệt Huyên rất trầm: “Cháu tự đi cũng được”
Mạnh Như cũng không cố ép nữa.
Doanh Nguyệt Huyên vội vàng rời đi.
Mạnh Như lại cau mày.
Không biết tại sao bà ta luôn cảm thấy hôm nay Doanh Nguyệt Huyên không còn dễ mến như trước nữa.
Có điều rất nhanh sau đó, Mạnh Như đã ném suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục nói chuyện với một vị phu nhân
khác của nhà họ Nguyên.
***
Trong bữa tiệc.
“Xui xẻo” Nhiếp Triều hừ một tiếng: “Vừa không để ý một cái là ruồi muỗi bầu vào ngay”
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Ý anh thì tôi là gậy đập ruồi?”
“Không, không, không” Nhiếp Triều vội vàng phất tay, khen ngợi: “Cô đầu phải gậy đập ruồi, cô là thuốc diệt côn
trùng!”
Doanh Tử Khâm mặt không biểu cảm, đi vào trong. Cô thực sự không biết EQ của anh em nhà họ Nhiếp bị ai ăn
mất rồi. Giờ cô đã hơi hiểu được nỗi khổ tâm của Lăng Miên Hề.
Nhiếp Triều cũng vội vàng đi qua, để lại quản gia nhà họ Nhiếp ở lại đón tiếp khách mời.
Anh ta đi như vậy, vẻ mặt cô tiểu thư đưa Doanh Nguyệt Huyên vào liền thay đổi: “Thiếu gia Nhiếp Triều, tôi.”
Đằng sau, quản gia nhà họ Nhiếp dừng lại, cười nói: “Thiếu gia Nhiếp Triều nói Liêu tiểu thư cũng là không rõ
lòng người, bị lời nói của người khác dụ dỗ, chuyện này không liên qua đến Liêu tiểu thư”
Nghe đến đây, Liêu tiểu thư mới thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy rất có lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đảm bảo sau
này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”
Quản gia nhà họ Nhiếp gật đầu hiểu ý rồi đi làm việc của mình.
Liêu tiểu thư vẫn còn đứng tại chỗ, hơi ngẩn người.
Cô ấy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Gia tộc của cô ấy tuy không sánh bằng nhọ họ Nhiếp, nhà họ Mục nhưng dù sao cũng là gia tộc hạng hai của Để đồ.
Lần này được mời đến tiệc năm mới của nhà họ Nhiếp cũng là cơ hội rất hiếm có.
Tuy rằng quan hệ của cô ấy với Doanh Nguyệt Huyên không tệ, cô ấy cũng khá thích Doanh Nguyệt Huyên nhưng
không thể mời một người ngoài vào được.
Liêu tiểu thư nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao.
Cô ấy quyết định sau này sẽ