Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Cánh tay rắn rỏi và mạnh mẽ của anh ấn cô vào góc ghế sô pha, rồi bắt đầu vòng qua người cô. Mùi phỉ thúy trầm
hương nhàn 3nhạt quanh quẩn gần cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cảm xúc lại rất mãnh liệt.
Cho dù là Doanh Tử Khâm 1cũng bị động tác đột ngột của anh làm cho suy nghĩ dừng lại một chút.
Trước giờ cô vẫn luôn không thể tính được b9ước tiếp theo Phó Quân Thâm sẽ làm gì, huống chi là cô còn chưa kịp
tỉnh. Doanh Tử Khâm từ từ ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu nh3ư này, khoảng cách lại càng gần. Trán của hai người khẽ
chạm, hơi thở thì hòa quyện vào nhau. Hai người gần nhau đến mức 8chóp mũi của họ cũng đã chạm nhau.
Cô có thể thấy rõ đôi mắt đào hoa quyến rũ một cách tự nhiên của người đàn ông, đôi mắt hơi cong lên như thể
chứa đầy cả một dải ngân hà.
Bên trong chỉ có mỗi hình ảnh phản chiếu của cô.
“Anh nghe Tu Vũ nói, nam sinh trong trường theo đuổi em đã có thể thành lập mười một đội bóng rồi.” Phó Quân
Thâm bình tĩnh cất tiếng nói: “Bọn họ còn điều phối cả công việc, người làm tiền đạo người làm thủ môn, rồi còn tự
thi đấu với nhau nữa.”
Suy nghĩ của Doanh Tử Khâm vẫn còn trì trệ, một lúc sau cô mới đáp lại một chữ “… Hả?”
Tu Vũ có một sở thích, đó là lập danh sách tất cả các nam sinh trong trường đã gửi thư tình cho cô và chia bọn họ ra
thành từng nhóm. Kết quả là chia được thành mười một đội bóng đá.
Các nam sinh kia không có bất kỳ ý kiến nào về điều này, và họ thậm chí còn thấy rất thích thú.
Còn thi đấu thì quả đúng là có đá với nhau thật, sau đó bọn họ còn bị chủ nhiệm đạo đức bắt được và phải viết bản
kiểm điểm.
“Cho nên, hôm qua anh đã nói với cô ấy là anh cũng chuẩn bị tham gia vào đội bóng rồi.” Phó Quân Thâm nhướng
mày và nói bằng giọng điệu nhẹ tênh: “Có điều, anh muốn một mình một đội, vừa làm tiền đạo, vừa làm thủ môn
luôn.”
Khi nói những lời này, hai tay của anh vẫn ôm lấy cô, nhưng thay vì buông ra, anh lại siết chặt hơn.
Doanh Tử Khâm không nói chuyện.
Cô chỉ nhìn vào chính mình ở trong mắt anh, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
“Sau đó…” Phó Quân Thâm lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp, có chút dỗ dành và dụ dỗ: “Yểu Yểu, em xem, chúng
ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, em có thể cho anh một đặc quyền, thích anh trước được không?”
“Thịch, thịch, thịch.”
Lúc này, tiếng tim đập rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù cô không biết thế nào là tình yêu, nhưng vào lúc này cô đã cảm nhận được điều đó. Cảm giác “vui thích” ấy
phát ra từ tận đáy lòng, giống như pháo hoa nở rộ.
Doanh Tử Khâm khẽ quay đầu lại, tránh ánh mắt quá trực tiếp của anh.
Lông mi cô khẽ run, giọng nói vẫn bình thản nhưng mang theo nhiều cảm xúc khác nhau: “Anh có ý gì?”
“Đây là lần đầu tiên anh thích một người, không biết phải nói thế nào với cô ấy.” Phó Quân Thâm buông một tay
ra, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của cô, mỉm cười nói: “Còn anh trước giờ chưa từng đi học, tất cả mọi thứ
đều là tự học thành tài.”
“Nhưng về chuyện thích em, anh đã hỏi ý kiến rất nhiều người, vì sợ rằng có chỗ nào làm không tốt.”
Đây là lần đầu tiên anh nói từ “thích” kia ra khỏi miệng.
“Có lẽ bắt đầu anh chỉ trêu chọc em, nhưng sau này những gì anh nói đều là xuất phát từ trái tim mình.” Phó Quân
Thâm dùng một chút và nhẹ nhàng nói: “Anh thích ai thì nhất định sẽ đối tốt với người đó.”
“Thế giới này vốn không thể làm anh hạnh phúc như vậy, nhưng có em ở đây.”
Anh vẫn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nói điều này với bất kỳ ai trong đời.
Ngay cả khi không có ai yêu, anh cũng không quan tâm. Không ai bắt buộc cuộc đời này nhất định phải có đôi có
cặp.
Đối với anh mà nói, thay vì tạm bợ anh chấp nhận sống một mình đến già.
Thế nhưng cô đã đến. Từ nay về sau, thế giới của anh tràn ngập ánh sáng, nóng bỏng và chói mắt.
Doanh Tử Khâm cũng chưa từng biết rằng, chỉ nghe anh nói thôi cũng cảm thấy êm ái đến vậy.
Nhịp tim của cô từ tốc độ phóng nhanh trên đường cao tốc dần dần bình tĩnh lại: “Anh nghiêm túc?”
“Nghiêm túc, rất nghiêm túc.” Phó Quân Thâm nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai cô, lại mỉm cười, trầm giọng
nói: “Anh vốn định trực tiếp hôn em, nhưng em chưa đồng ý, nên anh đành kìm lại.”
Anh tôn trọng cô.
Dù nội tâm có mong muốn mãnh liệt đến đâu, anh cũng sẽ kiềm chế.
Doanh Tử Khâm thoáng suy nghĩ rồi nói: “Em…”
“Yểu Yểu, không cần căng thẳng.” Phó Quân Thâm đặt một ngón tay lên môi cô, giọng nói mang theo ý cười, ngữ
điệu dân cao lên: “Hãy để anh theo đuổi em nhé, em thấy sao?”
“Những gì mà các cô gái khác nhận được, Yểu Yểu nhà chúng ta cũng không thể kém.”
Nghe thấy câu này, cơ thể của Doanh Tử Khâm mới thả lỏng một chút. Cô nhướng đôi mắt phượng: “Được thôi,
vậy anh cứ theo đuổi xem. Em khó cưa lắm đấy.”
Nói rồi, cô đặt một bàn tay lên bờ vai của anh.
Lần này là thân thể của Phó Quân Thâm căng thẳng, giọng nói có chút khàn khàn: “Yểu Yểu?”
Tay của Doanh Tử Khâm vẫn đặt ở trên vai anh, cũng không hề buông ra: “Em mượn lực ngồi dậy thôi.”
Bây