Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Nếu không Irna cũng không thể hiên ngang nói thí sinh của nước Hoa là rác rưởi như thế.
Đằng Vân Mộng nhỏ tiếng: “Không biết có phải 3tại rút thăm có vấn đề hay không mà có nhiều thí sinh bên phía
chúng ta gặp phải cậu ta thế”
“Cũng tại tớ kém cỏi quá” Vành mắt cô g1ái đỏ ửng, nói tiếp: “Nếu tớ học được nhiều kiến thức hơn nữa thì cũng
không đến nỗi chỉ được có năm điểm”
“Không phải đầu, cậu tốt 9lắm, cậu rất giỏi” Doanh Tử Khâm ngước mắt nói: “Các cậu đều không kém cỏi, chỉ có
điều kiến thức của đối phương không phải kiến thức của họ3c sinh cấp ba có được thôi. Cuộc thi này vốn không
tương xứng.”
Cũng mới hôm qua khi Dụ Tuyết Thanh đến tìm, cô mới xác nhận lại một8 lần là Irna đã được thức tỉnh ký ức kiếp
trước. Anh ta còn cố tình tìm những nhà khoa học trong lịch sử châu Âu nhưng không có một người nào phù hợp.
Nhà khoa học so tài với học sinh cấp ba thì kết quả có gì hồi hộp đâu?
“Ai cũng biết hoàn cảnh của cậu ta đặc biệt, nhưng còn có thể làm được gì?” Phong Việt thở dài, nói tiếp: “Để tôi
xem xem tôi có cần đi thôi miên thử không, nhỡ đầu kiếp trước tôi là Simon Brand cũng nên? Doanh Tử Khâm hơi
trầm mặc rồi đáp: “Yên tâm đi, cậu không thể là ông ấy được đầu, cậu thành thật hơn ông ấy nhiều”
Phong Việt: “???”
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, nói: “Đi ăn cơm trước đi. Buổi chiều mới có tinh thần mà thi đấu chứ”
Đằng Vận Mộng gật đầu rồi đỡ bạn nữ vừa rồi đứng lên.
Tầng dưới của hội trường là nhà ăn.
Cả nhóm người vừa tiến vào đã nghe tiếng xuýt xoa dội vào tai.
Là tiếng những thí sinh của trường công lập Ylang.
Irna ngồi chính giữa bọn họ, bên miệng vẫn còn hiện rõ nụ cười châm biếm.
Cô ta nhìn Doanh Tử Khâm, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm qua tôi quên mất không nói với cậu, tôi rất mong đợi gặp
mặt cậu ở phần thi đấu cá nhân, sau đó thử tài một lần với nhau nhưng tiếc là cậu lại bốc thăm vào phần thi đấu
đồng đội”
Nếu không cô ta chắc chắn phải đạp nát sự tự tôn của Doanh Tử Khâm dưới chân mới hả dạ
Doanh Tử Khâm ngừng bước chân, quay đầu, ánh mắt sáng ngời: “Nếu là lúc trước, tôi sẽ nói, nhưng bây giờ..”
“Cô không xứng”
Cô thay đổi nét mặt, giọng nói cũng khác đi: “Tôi không xứng?”
Doanh Tử Khâm đút một tay vào túi, đáp: “Hẹn gặp ở trận đấu cuối cùng nhé!
Irna ngẩn người, nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”
Doanh Tử Khâm không thèm để ý tới cô ta nữa mà đi tới nơi chọn đồ ăn.
“Irna, mặc kệ cậu ta đi” Nam sinh bên cạnh cười khẩy đầy xấu xa khuyên nhủ: “Mỗi thí sinh chỉ được tham gia một
trong hai phần thi là cá nhân hoặc đồng đội thôi, cậu ta cũng chỉ mạnh miệng ấy mà”
Irna mím chặt môi.
Không biết vì sao, cô ta luôn có một dự cảm không lành nhưng chẳng nói rõ ra được, thế nhưng cô ta chẳng thèm
để ý tới Doanh Tử Khâm nữa mà rời khỏi nhà ăn.
***
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, mấy người Doanh Tử Khâm và Đằng Vận Mộng cũng chia tay nhau.
Cô nhìn sơ đồ rồi quyết định đi tới phòng làm việc của ban tổ chức.
Chủ nhiệm và mấy nhân viên đều đang ở trong phòng.
“Doanh Tử Khâm, em có chuyện gì sao?” Chủ nhiệm đứng dậy, nhiệt tình chào đón.
Phần thi đồng đội là các thành viên cùng nhau hợp tác nên thường cá nhân khó có cơ hội nổi bật.
Thế nhưng, bỗng dưng lại sinh ra một “hàng khủng” như Doanh Tử Khâm. Chỉ một trận đấu mà cô đã nổi tiếng.
Bây giờ ban tổ chức cuộc thi không còn ai là không biết cô.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chủ nhiệm, em đến đây để hỏi lại những lời nói lúc trước của các thầy cô còn được tính
không ạ?”
Chủ nhiệm hơi bất ngờ, hỏi lại: “Ý em muốn nói tới chuyện gì?”
Doanh Tử Khâm nâng tay, đưa điện thoại tới trước mặt ông ta.
Chủ nhiệm vừa nhận lấy điện thoại, sắc mặt lập tức đanh lại.
Ông ta sửng sốt đến mức lạc cả giọng: “Doanh Tử Khâm, em.”
Trên điện thoại hiển thị tên đăng nhập và điểm số bài thi của Doanh Tử Khâm
Tuy cuộc thi đấu trực tuyến của ISC đã kết thúc những ứng dụng vẫn lưu giữ bài thi và tài khoản.
“Là em, cho nên có còn được tính không ạ? Doanh Tử Khâm gật đầu. “Tính chứ, đương nhiên là tính rồi” Chủ
nhiệm kích động đến mức đỏ cả mặt: “Em có thể đến tham gia thi đã là vinh hạnh cho Isc”
Cô là người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu! Cuối cùng bọn họ cũng mới được cô tới rồi. Không, phải nói là thì
ra người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu cũng ở đây. Sự thật ảo diệu gì thế này? “Như thế, coi như tính em có hai
suất tham gia. Em rút thăm lại một lần nữa cũng được đúng không ạ?” Doanh Tử Khâm mở lời.
Chủ nhiệm gật đầu: “Quả thực là có thể. Nhưng lúc đầu đồng ý với em là trận cuối cùng một đầu một nên giờ em
có thể vào thẳng trận chung kết”
Doanh Tử Khâm cất điện thoại, đáp: “Vậy cũng được, em sẽ tới trận chung kết cá nhân cuối cùng”
“Được, được, được. Chúng tôi sẽ sắp xếp, chúng tôi sắp xếp ngay đây” Chủ nhiệm vừa tiễn cô đi, vừa hứa hẹn.
***
Có rất nhiều người trên toàn thế giới đều đang xem phát sóng trực tiếp, đương nhiên cũng không phải tất cả mọi
người đều xem vì dù sao không phải ai cũng xem thế vận hội Olympic.
Doanh Nguyệt Huyên bắt đầu xem từ ngày thứ ba.
Hiện giờ có tổng cộng bốn mươi bảy thí sinh nước Hoa gặp phải Irna.
Không một ai ngoại lệ mà tất cả đều bị ép điểm. Doanh Nguyệt Huyên thầm chế nhạo trong lòng. Cô ta phải thừa
nhận rằng thực sự không ai bằng tuổi mà có thực lực có thể so được với Doanh Tử Khâm.
Thế nhưng, thực tế là như vậy đó, một vài người không hề quan tâm tới Doanh Tử Khâm tài giỏi tới mức nào, bọn
họ chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Thậm chí cho dù bọn họ biết là vì Irna mà thí sinh nước Hoa bị ép điểm thấp
đi nhưng bọn họ vẫn đẩy trách nhiệm đó lên người Doanh Tử Khâm và trách móc cô.
Bọn họ sẽ chỉ trích cô là không dẫn được đoàn đội nước Hoa lấy được vị trí cao.
Giống như trong thi đấu thể thao, những người này sẽ không nhớ tới vận động viên đã từng phá kỷ lục thế giới
nào. Mà chỉ nhớ đến vận động viên từ bỏ đại hội thể thao vì chấn thương, không có cơ hội được giành quán quân
và thành tích xếp bét.
Doanh Nguyệt