Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Bởi vì là tạm nghỉ giữa giờ, nên hiện trường cũng rất yên tĩnh.
Hai chữ này rành rọt truyền đến tại tất cả mọi n3gười.
Doanh Tử Khâm nói bằng tiếng Anh, khiến phần lớn khán giả có mặt tại hiện trường đều nghe hiểu.
T1ay Irna vẫn đang giữ nguyên tư thế vặn mở nắp chai, nụ cười bên khóe miệng dần đông cứng lại.
Ánh mắt cô ta lạn9h như băng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ “Cô nói cái gì?!”
Doanh Tử Khâm không ngại lặp lại lần n3ữa, ánh mắt cô thản nhiên: “Rác rưởi” [Ha ha ha ha ha! Rác rưởi! Nói cô
đấy!]
[Tôi biết vì sao Doanh thần muốn 8dùng tư cách đứng đầu bảng tổng tham gia thi đấu rồi, là vì để nói với Irna từ
này.] [Tôi thật sự không biết nói sao nữa, chỉ muốn khóc thôi. Cuộc thi diễn ra trong ba ngày, tôi xem từ đầu đến
cuối, tổng cộng đã nghe Irna nói đến mấy chục lần chữ rác rưởi. Cô ta đang nhắm vào các thí sinh của nước chúng
ta, còn sỉ nhục lòng tự trọng của các bạn ấy, có mấy em gái bị nói đến bật khóc, nhưng chúng ta chẳng thể làm gì
được.]
[Có biết vì sao bọn tôi lại thích Doanh thần không? Cô ấy biết rất nhiều, nhưng cô ấy sẽ không cố ý đi khoe khoang
chèn ép người khác, nhưng đồng thời cũng không nhẫn nhịn đến mức để người khác đạp lên đầu.]
Lúc này, tất cả các antifan điều hướng dư luận trong phòng trực tiếp đều đã biến mất.
Dưới sân khấu, Đằng Vận Mộng bụm miệng, nước mắt cũng trào ra. “Cậu yên tâm” Doanh Tử Khâm hơi co chân
phải lại, tư thế thư thái, dường như cô đang mỉm cười: “Một điểm, tôi cũng không cho cậu đâu.”
Irna ngẩng phắt đầu lên: “Bớt nói phét đi, đừng có nằm mơ!” Kiểu gì cũng sẽ có câu cô ta giải nhanh hơn Doanh Tử
Khâm.
Nhưng phần trả lời câu hỏi tiếp theo, đối với Irna mà nói không khác gì cực hình.
Sau năm câu hỏi, cô ta vẫn không lấy được điểm nào. Tốc độ trả lời của Doanh Tử Khâm khiến cô ta lần đầu tiên
cảm thấy sợ hãi.
“A, câu hỏi này là một câu đố mẹo, đề bài rất đơn giản, vừa hay chúng ta cũng có thể thả lỏng một chút” Người dẫn
chương trình nở nụ cười: “Mời hai thí sinh xem đề bài”
Màn hình lớn chuyển cánh một câu hỏi mới xuất hiện
[Quỷ Cốc Tử chọn ra hai số từ 2-99.
Lấy tổng hai số nói cho Bàng Quyên, tích hai số nói cho Tôn Tẫn.
Nhưng hai người này lại không biết con số của đối phương.
Một ngày nọ, Bàng Quyên nói với Tôn Tẫn: “Tuy tôi không biết đáp án là gì, nhưng nhất định anh cũng không biết”
Mấy giây sau, Tôn Tẫn nói: “Tôi biết rồi”
Lát sau, Bàng Quyên cũng nói: “Tôi biết rồi” Xin hỏi, hai số này là số nào?]
Tả Lê: “…”
Anh ta vẫn luôn cảm thấy tổ ra đề bị thần kinh, bằng không sẽ không dùng đến 18 loại ngôn ngữ để ra để cho phần
thi tập thể. [??? Cái khỉ gì vậy? [Quỷ Cốc Tử làm thế này thật à? Tôi mà là Tôn Tẫn thì tôi sẽ đấm ổng không trượt
phát nào.]
[Đừng có để đề lừa, đề này thực ra rất đơn giản, để tôi giải thích cho mọi người, câu hỏi này sử dụng giả thuyết của
Goldbach…]
Đã có không ít khán giả và cư dân mạng cũng bắt đầu giải đề. Nhóm bổ túc kiến thức cũng làm hết chức trách của
mình bằng việc bổ túc kiến thức trong khung bình luận.
Nhưng bọn họ vừa mới đọc đề xong, cũng tức là thời gian mới trôi qua được năm sáu giây. Trên sân khấu, Doanh
Tử Khâm đã ấn chuông, điềm đạm trả lời: “Hai số đó là 4 và 13”
Tổ trưởng ra đề còn đang đắc ý chắc mẩm có thể trụ được quá 10 giây: “.” Đề ông ta đưa ra vẫn không đủ biến thái
à?! [Tôi muốn lạy Doanh thần luôn đấy, có phải tất cả câu hỏi Doanh thần đều có thể liếc mắt là đưa ra được đáp án
không? [Nhìn vẻ mặt của người ra đề kìa, ông tuyệt vọng đến nơi rồi.] “Gian lận, gian lận!” Bên dưới lại có khán giả
gào lên, nhất là các học sinh của trường công lập Ylang.
Một nam sinh rất kích động: “Người trong câu hỏi này đều là người phương Đông, Irna căn bản không thể biết
được!” Nếu Irna mà thua, thì toàn bộ số điểm Irna thắng được sẽ bị chuyển sang nước Hoa
Vậy thì đến lúc đó, đội xếp chót lại biến thành bọn họ. “Mời khán giả này ngồi xuống” Người dẫn chương trình
cười nhạt: “Khi ra đề, người ra đề đều cân nhắc đến mỗi thí sinh, tuyệt đối không có chuyện thiên vị”
[Cười chết mất, bảo hội đồng giám khảo thiên vị nước Hoa á? Ủng não rồi hay gì? Đề nước nào chả có, tôi còn nhìn
thấy đề về thần thoại châu Âu đấy nhé, sao nào, Doanh thần có thể biết về châu Âu các người mà các người lại
không biết về nước Hoa ấy hả, kiểu thế chứ gì?]
[Rác rưởi chính là rác rưởi, chỉ giỏi lý do lý trấu là nhanh.] Sắc mặt Irma càng trắng nhợt, đến đứng cũng đứng
không vững nữa. Từ khi cô ta trở thành thần đồng đến nay, chưa từng bị cười nhạo như vậy bao giờ.
“Bây giờ là câu hỏi cuối cùng” Người dẫn chương trình đón lấy mảnh giấy từ tay của tổ trưởng ra đề, anh ta liếc
nhìn một cái rồi nói: “Câu hỏi này có liên quan đến một nhà khoa học thiên tài của chúng ta, Simon Brand, ông
cũng là người đầu tiên tổ chức cuộc thi ISC.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ động, mí mắt cụp xuống. Trong lần đầu tiên cô du hành đến Trái đất, trong số rất
nhiều thầy giáo của cô, có thể nói Simon Brand là người dạy có nhiều thứ nhất. Chỉ có điều cuộc đời của Simon
Brand không mấy yên bình, ngoài phương diện nghiên cứu khoa học ra, những thứ khác có thể gọi là bi tráng. Ánh
mắt Irna lạnh đi, ngón tay sốt ruột gõ lạch cạch lên mặt bàn. Tất nhiên Doanh Tử Khâm cũng chú ý đến cử chỉ này,
mắt phượng hơi nhíu lại. Phản ứng của Irna dữ dội quá mức cần thiết.
“Chúng ta đã tiễn đưa một thiên tài, giờ đây lại nghênh đón hai thiên