Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Ầm!”
Còn chưa đợi Tần Linh Du lịp quay người, bên tai đã truyền đến một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Mặt đất lúc này 3đang rung chuyển, đàn bồ câu bên bờ sông cũng bị kinh động đến bay tán loạn. Tần Linh Du cũng
biết trong thành phố đại học có không ít th1ợ săn ẩn náu, rất nhiều nơi có chôn bom.
Nhưng các thợ săn này đều đã bị bắt lại, bom cũng đã được gỡ hết.
Tuy Tần Linh D9u vẫn luôn bật lại Tần Linh Yến, nhưng cô ấy cũng rất tin tưởng anh trai. Với năng lực của Tần
Linh Yến, hoàn toàn có thể tìm ra tất cả c3hỗ bom được giấu.
Trên thế giới này, gần như không có ai giỏi hơn Tần Linh Yến về kỹ thuật hack máy tính và kỹ thuật trắc địa.
Nh8ưng vì sao vụ nổ vẫn xảy ra?
Cho dù là Tần Linh Du, cũng không khỏi bị gián đoạn suy nghĩ trong giây lát. Ba giây sau, cuối cùng cô ấy cũng
phản ứng lại được.
nơi xa, trong khoảnh khắc ánh lửa ngút trời, tiếng nổ vẫn còn đang tiếp tục. Tần Linh Du không còn thời gian để ý
đến việc tắt trực tiếp, thẳng tay đút điện thoại vào trong túi áo, mau chóng nhảy lên một chiếc xe mô tô dùng
chung, đi thẳng về phía khách sạn.
Không phải là khách sạn nơi Phó Quân Thâm và Tần Linh Yến đang ở mà là khách sạn nơi Doanh Tử Khâm và các
thí sinh khác trong cuộc thi đang tổ chức tiệc mừng công.
Tần Linh Du thấy rất rõ, tiếng nổ đầu tiên truyền đến từ phía hội trường của cuộc thi.
Mà khách sạn nơi tổ chức tiệc lại nằm ngay bên cạnh hội trường thi đấu. Màn hình trực tiếp đột nhiên đen sì, khiến
người hâm mộ đang ở nước Hoa xa xôi cũng cảm thấy căng thẳng theo. [Chuyện gì thế? Sao đen thui thế này! Bé
Du!]
[Bé Du, trả lời đi mà]
Tần Linh Du là nữ đỉnh lưu số một của giới giải trí, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cá giới giải trí sẽ nổ tung mất.
Màn hình đen sì, người hâm mộ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng bom nổ kinh hoàng, bọn họ hoảng loạn vô
cùng, đã bắt đầu gọi điện báo cảnh sát.
***
Còn lúc này bên trong khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng công Bởi vì tu luyện cổ võ khiến thính lực của Doanh Tử
Khâm vượt xa người khác. Cho dù còn mấy ngày nữa là năng lực thần toán của cô khôi phục, nhưng cô cũng không
hề buông lỏng cảnh giác đối với xung quanh. Tuy bọn họ đã làm xong hết công đoạn chuẩn bị, nhưng cô luôn có
cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Đến cả bài Tarot cũng không tính ra được những chuyện thế này.
Trước khi tiếng nổ đầu tiên vang lên thì đã có âm thanh rất nhỏ rồi. Cùng với Phó Quân Thâm gỡ không ít bom
khiến Doanh Tử Khâm đặc biệt mẫn cảm với âm thanh này. “Đừng ăn nữa” Cô đứng phắt dậy, một tay kéo Tả Lê
vẫn còn đang gọi món dậy, giọng điệu bình thán thường ngày lần đầu tiên mang vẻ nghiêm khắc: “Đi, mau đi ra
ngoài! Những người khác cũng ra ngoài hết đi, ngay bây giờ, lập tức rời khỏi khách sạn!” Tả Lê vẫn còn đang ngơ
ngác, nhưng cũng dựa theo lực kéo của cô mà đứng dậy.
Vụ nổ bom đã bắt đầu!
“Rắc rắc”
Ngay tức khắc, trên tường xuất hiện vết nứt, những vết nứt lan đi với tốc độ chóng mặt.
Mấy người Phong Việt và Đằng Vận Mộng cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặt mày tái mét: “Bom, là
bom!”
Không cần Doanh Tử Khâm phải nói thêm gì nữa, cả đám người mau chóng chạy xuống dưới. Đoàn đại biểu và
tuyển thủ đến từ các quốc gia và vùng lãnh thổ khác cũng hoảng loạn chạy ra ngoài.
Khách sạn tự xưng là có thể đứng vững dưới tác động của những cơn động đất 8 độ Richter, trong vụ nổ bom này,
cũng không chống đỡ nổi năm phút. Buổi tiệc mừng công của nước Hoa được tổ chức ở tầng năm, lúc xuống đến
tầng một, đường đi gần như đã bị bịt kín. Cá khách sạn lắc lư càng thêm dữ dội, đá vụn không ngừng rơi xuống, có
khả năng đổ sập bất cứ lúc nào.
Đứng trước cái chết, có ai là không sợ.
Có học sinh đã bật khóc thành tiếng.
Ngón tay Doanh Tử Khâm nắm chặt lại, ánh mắt hơi đờ đẫn, cô nói nhỏ: “Không kịp rồi”
Cô có nội kình hộ thể, nhưng những người ở đây đều là người bình thường. Cứ tiếp tục thế này, bọn họ đều sẽ chết
hết. Doanh Tử Khâm nhặt đá vụn trên đất lên, ngẩng đầu. Ngón tay cô cử động, hòn đá bay ra ngoài.
“Choảng choảng”
Mấy cái camera lắc lư muốn rớt đã bị phá hủy hoàn toàn. Tiếp theo đó, Doanh Tử Khâm tập trung tất cả nội kình,
tụ lại trong lòng bàn tay. Cô nhắm mắt lại, giọng nói thản nhiên: “Giáo sư Tả, bảo vệ tốt bản thân, chạy được bao xa
thì chạy”
Tả Lê che cho một học sinh ở bên cạnh, nghe thấy câu này không khỏi ngẩn ra: “Cái gì?”
Doanh Tử Khâm không nói nữa, chỉ giơ tay lên. Uỳnh!”
Một chưởng đánh vào không khí.
Chưởng này đã đẩy mấy chục thí sinh tham gia thi ra khỏi khách sạn.
Trong vòng một giây đã tiến về phía trước ba mươi mét!
Khoa học cũng không thể giải thích được sức mạnh của cổ võ giá.
Đợi đến khi Tả Lê phản ứng lại được, thì anh ta đã đứng bên ngoài khách sạn rồi.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ cực lớn vang lên, lúc này, khách sạn mười mấy tầng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, đổ
sập trong nháy mắt. Ánh lửa lan ra, thảm cỏ xanh mướt lúc này chỉ còn một mảng cháy đen.
Tả Lê gào to: “Trò Doanh!”
Đằng Vận Mộng cũng thất thanh, nước mắt vô thức chảy xuống: “Tử Khâm!”
Trước mặt là một đống hoang phế, mặt đất lõm vào trong, những hòn đá lớn vẫn còn đang lăn.
Doanh Tử Khâm không thể ra kịp, cô