Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
“Đúng là con học rất giỏi” Tỉnh Hồng Trinh gật đầu, nói: “Vậy nên đối với con mà nói, mục tiêu này không có chút
độ khó nào cả”
Bốn thể gia ở thành phố Hồ đều lập nghiệp bằng việc kinh doanh, không được coi là dòng dõi có học vấn, từ xưa
tới giờ chưa từng có ai1 làm trạng nguyên. Nếu như Doanh Nguyệt Huyên trở thành trạng nguyên đại học toàn
quốc, nhà họ Doanh nhất định sẽ dốc sức tuyên truyền9,
“À đúng rồi, rất có khả năng anh trai của con cũng bị chôn vùi trong đống đổ nát đấy” Tỉnh Hồng Trinh lơ đãng
nhắc nhở một c3âu: “Lần trước nó không chết đúng là một điều đáng tiếc, không biết lần này nó có may mắn như
vậy không nữa”
Doanh Nguyệt Huyê8n sững người: “Bà nói cái gì vậy?”
Tình cảm của cô ta đối với Doanh Thiên Luật rất phức tạp.
Doanh Thiên Luật đối xử với cô ta rất tốt. Nhưng từ sau khi Doanh Tử Khâm xuất hiện, cô ta đã không còn là người
được cưng chiều nhất nữa.
Cho dù cô ta biết Doanh Thiên Luật muốn bù đắp cho Doanh Tử Khâm nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận được
cảm giác thua kém này.
Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy hối hận.
Cô ta không nên sớm để lộ mọi chuyện như vậy, chỉ cần cô ta nhẫn nhịn một chút thì có khi còn khiến Doanh Thiên
Luật ghét Doanh Tử Khâm. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
“Không có gì cả” Tỉnh Hồng Trinh uống cà phê xong, cười nói: “Mẹ sẽ chờ con khống chế được toàn bộ nhà họ
Doanh”
***
Quốc tế rất chú ý tới vụ đánh bom lần này.
Ba ngày sau, IBI công bố tin tức trên Offical Website và các diễn đàn lớn.
Trong thông báo không hề nhắc tới Doanh Tử Khâm, chỉ nói tất cả mọi người đã được cứu ra ngoài và đều đang ở
trong bệnh viện, nhưng bọn họ vẫn chưa tỉnh lại.
Cư dân mạng mong ngóng tin tức suốt một thời gian dài cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
[Cảm ơn IBI:]
[Doanh thần không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi, chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng sống sót!]
[Chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại, cô ấy tốt như vậy, ông trời sẽ không nỡ mang cô ấy đi đầu.]
[Tôi đến miếu xin bùa đây!]
Một phong trào cầu nguyện nổi lên trên Weibo, bên phía thành phố đại học ở châu Âu cũng bắt đầu kết thúc mọi
việc.
IBI có quá nhiều việc, để đề phòng thân phận của Phó Quân Thâm bị lộ, sau khi Licinius xác nhận bọn họ đã thoát
khỏi nguy hiểm thì đã lập tức rời đi.
Lại thêm mười ngày nữa trôi qua. Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng tỉnh lại.
Mí mắt cô giật giật, hai mắt mở ra.
Lại một lần nữa nhìn thấy ánh nắng, Doanh Tử Khâm còn cảm thấy không chân thật.
Ký ức của cô dừng lại tại thời điểm cô bị chôn dưới đồng phế tích.
Lúc đó, hòn đá vẫn chưa hoàn toàn đè chết cô, cô nhìn thấy có người đi về phía mình.
Vô cùng kiên định, không chút do dự.
Anh ôm cô, nói với cô rằng anh sẽ đưa cô ra bên ngoài.
Dòng suy nghĩ tập trung lại, Doanh Tử Khâm tỉnh táo hoàn toàn, lên tiếng: “Trưởng quan?”
Xưng hô này vừa ra khỏi miệng thì có người cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, sau đó một giọng nói vang lên: “Anh
đây
Doanh Tử Khâm quay đầu sang.
Người đàn ông này vẫn dịu dàng như mọi khi, đôi mắt đào hoa đa tình phong lưu chớp chớp.
sâu trong đôi mắt phản chiếu lại hình bóng của anh.
Doanh Tử Khâm nhíu lông mày.
Một bàn tay khác của cô đặt lên trên mạch đập của anh, sau khi kiểm tra xong mới cảm thấy yên tâm.
Loại khí độc kia vô cùng nguy hiểm. Phán đoán duy nhất của cô, đó là một loại thuốc độc có nguồn gốc từ thuật
luyện kim.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm mở lớn, bờ môi cong lên: “Anh vẫn đang chờ nhậm chức, sao có thể có vấn đề
được chứ?”
Bàn tay anh dịu dàng xoa đầu cô, đè nhẹ xuống, lòng bàn tay ấm áp vô cùng. Anh dỗ dành cô: “Em thử gọi một
tiếng anh yêu xem nào?”
Doanh Tử Khâm nhìn anh, trong nhất thời không nói gì cả.
“Yểu Yểu” Phó Quân Thâm cúi đầu xuống, từ từ áp sát: “Em sẽ không lừa anh phải không? Lúc anh ngủ cũng nghe
thấy có người nói về con của chúng ta.”
“Nếu như em lừa anh thì con của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không phải, lần đầu tiên gọi nên em ngượng ngùng thôi” Doanh Tử Khâm bình tĩnh đáp: “Anh để em từ từ thích
ứng đã
Khi thấy cô dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra hai chữ “ngượng ngùng”, Phó Quân Thâm cảm thấy khó
tin.
Phó Quân Thâm không thể không thừa nhận mình không nên dùng “ngường ngùng” để đùa cô. Bây giờ đúng là đã
tự vác đá đập chân mình rồi.
“Anh yêu” Mấy giây sau, Doanh Tử Khâm đưa tay ra ôm lấy anh, cằm đặt lên vai anh, đôi mắt cong cong: “Chúc
mừng anh sớm nhậm chức nhé”
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Từ xưa tới giờ cô chưa từng được trải nghiệm.
Trước giờ có một thân một mình đã quen rồi, chỉ có một người bạn sống chết mà thôi.
Cô chưa từng cân nhắc tới chuyện tương lai sẽ ở cùng với ai cả.
Bây giờ đã có rồi.
Người này đã được cô thừa nhận. Đây là người có thể sống đến cuối đời với cô.
Hồi lâu sau, Doanh Tử Khâm mới nhớ tới một việc, quay đầu sang: “Hôm nay là ngày mấy vậy?”
“Ngày mùng 3 tháng sáu” Một tay Phó Quân Thâm ôm cô, một tay cầm cốc nước ấm trên chiếc bàn bên cạnh: “Em
đã hôn mê suốt nửa tháng rồi”
“Tháng sáu..” Doanh Tử Khâm dừng lại một chút, tay vịn giường, hít thở sâu: “Em muốn về nước”
Ngày 7 tháng 6 là ngày thi