Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Nhưng ngoài cây cối ra, bà ta không nhìn thấy cái gì.
Chung Mạn Hoa cổ dằn sự mất kiên nhẫn của bản thân xuống, lại gọi một tiếng: “3Tiểu Huyên?”
“A?” Doanh Nguyệt Huyên sực tỉnh, mím môi: “Xin lỗi, mẹ, ban nãy con hơi mất tập trung”
“Sắp vào trường thi rồ1i” Giọng Chung Mạn Hoa nhạt hơn mấy phần: “Đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần thi tốt,
con mới có tương lai”
Doanh Nguyệt Huyên ép mì9nh thu lại ánh mắt nhưng tay cô ta vẫn đang run lẩy bẩy, lòng bàn tay cũng ướt đẫm
mồ hôi.
Hình như cô ta mới nhìn thấy Doanh Tử Kh3âm thì phải.
Nhưng sao có thể chứ?
Không phải đầu.
Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.
Doanh Tử Khâm còn đang 8nằm trong bệnh viện ở châu u, phải dựa vào máy thở và glucose mới có thể tiếp tục
duy trì mạng sống, sao có thể đến tham gia kỳ thi này được?
Không biết chừng còn có khả năng chết rồi cũng nên.
Trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp toàn quốc chỉ có thể là cô ta.
Không thể là một ai khác.
Cô ta không cho phép.
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Doanh Nguyệt Huyên nhéo lòng bàn tay, bắt bản thân bình tĩnh lại: “Mẹ, con vào đây?
“Đi đi” Chung Mạn Hoa gật gật đầu: “Mẹ cổ vũ cho con”
***
Một bên khác.
Góc phố, cũng là nơi mà camera không thể quay đến được.
Phó Quân Thâm cầm hộp bút và phiếu dự thi đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Doanh Tử Khâm: “Cố gắng đừng để quá
nhiều người nhìn thấy”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em tự có tính toán”
Năng lực phản trinh sát của cô rất mạnh.
Nếu không mấy trăm năm trước, khi ở châu u, cô cũng không tránh được nhiều cuộc truy sát đến vậy.
“Đại lão, cố lên!” Nhiếp Triều ở bên cạnh cổ vũ, vô cùng hưng phấn: “Đợi cô đến Để đô, tôi sẽ cho công ty quay rất
nhiều, rất nhiều phim drama máu chó cho cô xem”
Anh ta vốn không đến được, trọng trách của nhà họ Nhiếp đều đặt trên vai anh ta.
Là ông cụ Nhiếp biết anh ta muốn đến tiễn Doanh Tử Khâm đi thi nên mới đặc biệt đồng ý cho anh ta nghỉ.
Nhiếp Triều rất đau buồn nhưng anh ta không thể không thừa nhận một sự thật.
So với anh ta, Doanh Tử Khâm càng giống cháu của ông cụ Nhiếp hơn.
Doanh Tử Khâm liếc anh ta một cái: “Vậy tôi đợi xem”
Đợi tất cả học sinh đều đi vào, Doanh Tử Khâm mới đi.
Phó Quân Thâm đút tay vào túi, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô rời đi.
“Thất thiếu” Nhiếp Triều nhấc tay đập đập vai anh, có hơi ngưỡng mộ: “Đưa bạn gái đi thi tốt nghiệp trung học
phổ thông quốc gia, cảm giác này có phải là khá mới mẻ không?”
“Ừm” Phó Quân Thâm có vẻ không tập trung lắm: “Có cảm giác an ủi vì con gái mình lớn rồi!”
Nhiếp Triều: “.”
Bạn trai kiểu bố chuẩn rồi.
Nhiếp Triều ngượng ngùng một chút, xoa xoa tay, ánh mắt phát sáng: “Thất thiểu, cậu nói xem, liệu có phải bạn gái
tôi đang học cấp hai không? Biết đâu sau này tôi cũng có thể được nếm trải cảm giác ấy cũng nên”
Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, đột nhiên cũng khóe môi, ngữ khí nhàn tản: “Đã thu âm, tôi sẽ gửi cho anh và
ông cậu ngay”
Nhiếp Triều: “???”
kk
Trong trường thi.
Lúc Doanh Tử Khâm vào, những học sinh khác đều đã ngồi vào chỗ.
Có vài người nhìn cô một cái nhưng rất nhanh đã dời mắt mắt, hiển nhiên là không nhận ra.
Ngoài học sinh lớp xuất sắc sẽ được phân bố thống nhất ở một trường thi, phòng thi của những học sinh khác trong
trường Thanh Trí vẫn được phân bố theo khu vực như bình thường. Doanh Tử Khâm siết chặt khẩu trang, ngồi
xuống bày đồ dùng học tập ra.
Đầu tiên là ký tên, giám thị cầm danh sách bắt đầu đi từ bàn thứ nhất.
Lúc đến lượt Doanh Tử Khâm, vì phải xác nhận xem có hành vi thi hộ hay không, vì thế bắt buộc phải cái khẩu
trang.
Doanh Tử Khâm kéo khẩu trang xuống.
Giám thị nhận ra cô ngay, trong phút chốc vô cùng kinh ngạc: “Em là Doanh.”
Doanh Tử Khâm lắc đầu với cô ấy, ngón tay ấn nhẹ trên môi, tỏ ý cô ấy đừng kinh động đến người khác.
Giám thị kịp thời nuốt lời nói lại, căng thẳng mà gật đầu.
Sau khi để cô ký tên xong, giám thị hoảng hốt đi sang bàn tiếp theo.
Doanh Tử Khâm lại đeo khẩu trang lên, cúi thấp đầu.
Tiếng chuông chuẩn bị thi vang lên, hai giám thị bắt đầu phát đề.
Sau khi điền xong thông tin cá nhân, Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn câu tập làm văn.
Cô bóp bóp cổ tay, khẽ khàng thở dài.
Cô vẫn nên viết thôi.
Dù sao cũng chỉ có một lần.
Những mong rằng sau này cô không phải gặp cái thứ phản nhân loại như tập làm văn của môn ngữ văn nữa.
***
Năm rưỡi chiều ngày 6 tháng 8, kỳ thi tốt nghiệp chính thức kết thúc.
Trong dòng học sinh ùa ra ngoài, Doanh Tử Khâm trông rất nổi bật. Cô đi rất chậm, thậm chí là rất nhàn nhã.
Phó Quân Thâm đang ở bên ngoài đời cô.
Ngoại hình của anh rất xuất chúng, vì thế anh cũng đeo khẩu trang.
Nhưng dù vậy, dáng người hoàn hảo kia cũng thu hút không ít cái ngoái nhìn của rất nhiều người.
“Thế nào?” Phó Quân Thâm ôm lấy cô, ngón tay