Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Mạnh Như quả thực không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ đỏ chạy trên màn hình.
Bà ta đang nhìn thấy cái gì thế3 kia?
Tuy rằng nhà họ Nguyên không phải là một gia tộc lớn ở Để đô, nhưng Mạnh Như đã ở trong giới thượng lưu quá
lâu rồi1, cũng biết được nhiều điều.
Mạnh Như biết rõ, những gia tộc ở Để đồ có thể coi là hàng đầu thì cũng chỉ có nhà họ Nhiếp,9 nhà họ Mục, nhà Đệ
Ngũ và nhà họ Tu thôi. Những gia tộc nghiên cứu khoa học như nhà họ Kỷ không được nhiều người biết đến, bởi
v3ì nhiều người trong nhà họ Kỳ đều đã ký một bản thỏa thuận bí mật, vì vậy rất ít người bên ngoài và trên mạng
biết chuyện nhà họ.8
Bao gồm cả Mạnh Như, bà ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Kỷ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là sức mạnh tổng thể của nhà họ Kỷ rất kém. Ngược lại, bởi vì lĩnh vực mà nhà họ
Ký tham gia quả đặc biệt, Mạnh Như bọn họ vốn không đủ tư cách để biết được.
Nhưng cho dù như thế nào, nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục chính là những gia tộc lớn hàng đầu ở Đế đô.
Nhà Đệ Ngũ hơi kém một chút về mặt kinh doanh nên trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn luôn kém hơn nhà họ
Nhiếp và nhà họ Mục một bậc.
Người bình thường sẽ không nghĩ rằng, nhà Đệ Ngũ mới là gia tộc đáng sợ nhất.
Nhưng bây giờ, ba gia tộc này đã liên kết với nhau để tổ chức một bữa tiệc cho Doanh Tử Khâm?!
Cả người Mạnh Như run lên, không đứng vững, làn da cũng tái nhợt.
Có rất nhiều người xung quanh, nhưng bà ta không hề nghe thấy bất cứ điều gì. Trước mặt bà ta chỉ còn lại ba chữ
“Doanh Tử Khâm” kia.
Hai ngày nay, tần suất xuất hiện của cái tên này quá cao. Khi Mạnh Như đi trên đường cũng có thể nghe thấy mọi
người đang bàn tán.
Cuối cùng, ông Nguyên đánh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Thì ra là chuẩn bị cho trạng nguyên của kỳ thi tốt
nghiệp trung học phổ thông.”
Nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục sẽ đi kết giao với những tài năng trong giới công nghệ cao, đó là điều chắc chắn.
Nhưng bây giờ điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng mới được công bố thôi, làm sao có thể hành động
nhanh như vậy?
Câu trả lời duy nhất là Doanh Tử Khâm đã quen biết với nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục từ lâu, mối quan hệ của bọn
họ vẫn luôn rất tốt.
Mạnh Như cảm thấy không thể hít thở nổi.
Đúng lúc này, lại có người gọi tên bà ta.
Là một vị phu nhân, ngoài mặt vẫn luôn rất vui vẻ, khách sáo với bà ta.
“Nguyên phu nhân, sao bà lại đứng ở đây?” Phu nhân kia có vẻ ngạc nhiên: “ô, bà không biết sao? Tôi nghĩ chắc là
bà cũng không biết được đâu, trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông của thành phổ Hộ là Doanh Tử
Khâm.”
“Ông cụ nhà họ Mục và nhà họ Nhiếp đều rất thích cô bé ấy. Bữa tiệc chúc mừng này là do bọn họ tổ chức cho cô bé
ấy, chúng ta thật sự là có phúc ba đời mới có thể tham dự bữa tiệc này.”
Phu nhân kia nói xong cũng không nhìn Mạnh Như có biểu cảm thế nào mà đi vào trước.
Mạnh Như gần như không thở được, cũng đi theo vào. Lúc này, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng rất nhiều khách
đã đến.
Mạnh Như bắt đầu nhìn xung quanh trong sảnh tiệc, cuối cùng bà ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bà ta đi về phía phòng bao bên phải, xung quanh có rất nhiều người.
Trong đó có ông cụ Nhiếp – Nhiếp Vân Giản.
Mạnh Như khá hồi hộp, bước về phía trước.
“Mę!”
Nguyễn Gia Thành và ông Nguyên cũng không kịp ngăn lại, Mạnh Như đã bước đến rồi.
“Doanh tiểu thư, xin chào, tôi chính là bạn của bà nội cô.” Da mặt của Mạnh Như thật là dày, bà ta không nhớ đến
những chuyện mà mình đã làm lúc trước, chỉ cười dè dặt: “Tôi là Mạnh Như, là người nhà họ Nguyên, chúng ta đã
gặp nhau trước đây rồi đó.”
Một câu nói đã khiến toàn bộ sảnh tiệc im lặng. Không ít khách quý đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía này.
Bên ngoài đại sảnh mới là nơi ông cụ Nhiếp mở tiệc chiêu đãi những vị khách khác, còn bữa tiệc họ chuẩn bị cho
Doanh Tử Khâm được bày trong phòng bao.
Cho nên mặc dù bọn họ cũng rất muốn đi kết giao với Doanh Tử Khâm, thế nhưng nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục
đều đang ở bên cạnh che chở, đầu đến lượt bọn họ?
Các vị khách đều tự mình biết rõ.
Ông Nguyên và Nguyễn Gia Thành cũng không ngờ, Mạnh Như lại cứ thế thản nhiên đi vào trong.
Doanh Tử Khâm không nói chuyện, thậm chí không ngước mắt lên.
Bị ngó lơ một cách hoàn toàn như vậy, Mạnh Như khả là lúng túng.
“Được thôi, tôi nhớ ra rồi.” Thay vào đó, Nhiếp Triều nhìn Mạnh Như vài giây: “Bà chính là người phụ nữ điên
khùng không biết lễ độ mà lần trước la hét trên máy bay sao?”
Mạnh Như sững sờ: “Cái gì?” Bà ta cũng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cuối năm ngoái, bà ta từng gặp Nhiếp Triều ở trên máy bay cùng với Phó Quân Thâm, tổng giám đốc khu vực châu
Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus.
Nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục và nhà Đệ Ngũ đã khiến bà ta chịu một cú đả kích khá lớn rồi, lại còn có Tập đoàn
Venus?!
Mạnh Như nhìn cô gái, sắc mặt tái nhợt.
Cho đến ngày hôm nay, bà ta mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Nếu không, lúc này nhà họ Nguyên đã có thể kết giao được với cả Tập đoàn Venus!
“Đâu chỉ thế.” Tu Vũ khoanh tay, giờ thì cô ấy cũng nhớ ra Mạnh Như, cười nhạo: “Mọi người không biết đấy thôi,
lúc ấy tôi cùng bố Doanh vừa ra khỏi cổng trường đã đụng phải cái đứa thiên kim giả mạo Doanh Nguyệt Huyên
kia.”
“Thiên kim giả kia trông đáng thương lắm, bố Doanh không để ý tới cô ta, bị bà già này nói là không có gia giáo.
Cuối cùng thì người nào mới là người không có gia giáo?”
Đầu óc Mạnh Như quay cuồng, không ngờ Tu Vũ lại nói thẳng chuyện này ra. Ngay khi nghe thấy những lời này,
sắc mặt của ông cụ Nhiếp tối sầm lại: “Mạnh Như, nhà họ Nguyên?”
Nhà họ Nguyên thì ông ấy đã từng nghe rồi.
Nhà họ Nguyên cũng đi theo con đường giống như nhà họ Nhiếp, cũng tham gia vào lĩnh vực linh kiện điện tử.
Ông ấy cũng đã đọc được bản kế hoạch mà nhà họ Nguyên đưa tới, phù hợp tiêu chuẩn, không có điểm gì sáng tạo
nên đành gác lại.
Trong lòng của ông cụ Nhiếp, Doanh Tử Khâm không khác nào cháu gái ruột của ông. Không có Doanh Tử Khâm,
Nhiếp Triều sẽ không thể sống đến ngày hôm nay.
“Quản gia, mời người phụ nữ điên khùng này ra ngoài.” Nhiếp Triều cũng biết ông cụ Nhiếp đang tức giận:
“Không phải lần trước tôi đã nói là Doanh Nguyệt Huyên và những người bảo vệ cô ta không được phép vào trong
à?”
Mạnh Như còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai nhân viên bảo vệ mời ra ngoài.
Các vị khách khác lắc đầu, không ngờ lại được xem một vở kịch lớn như vậy.
Doanh Tử Khâm và Tu Vũ cùng nhau vào trong phòng riêng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, một lúc sau, Phó Quân Thâm cũng bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô gái, ánh mắt
khẽ chuyển động: “Lại có người tới đây gây sự à?“. “Thất thiếu, phải khen ngợi tôi nhé.” Nhiếp Triều tranh công:
“Tôi đã bảo vệ đại lão an toàn, có phải là một người anh em đủ tư cách rồi không?” Phó Quân Thâm nhướng mày:
“Cậu chỉ cần ngậm miệng lại là được.” Nhiếp Triều: “…”
Ông cụ Nhiếp đánh nhẹ một cái vào Nhiếp Triều: “Thằng nhóc này, cháu bao nhiêu tuổi rồi, còn không định tìm
cho ông một cô cháu dâu ư?”
Nhiếp Triều không nói lời nào, nghĩ thầm, ông không chỉ có cháu dâu rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có
luôn chắt nội ấy chứ. Chuyện của Mạnh Như cứ thế qua đi, không ai quan tâm đến bà ta, tất cả đều bắt đầu ăn.
Doanh