Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Nhận… nhận?” Kỷ Nhất Hàng trước tiên là sững người, sau đó ngữ khí trở nên nghiêm túc,
“Tử Khâm, có lẽ cháu kh3ông biết, đi thi và làm thí nghiệm không giống nhau.”
Kiến thức lý luận và nghiên cứu khoa học là hai chuyện kh1ác nhau.
Chung kết quốc tế ISC trong mắt người nhà họ Kỷ cũng chỉ có đề của vòng đấu nhóm là còn tạm ổn.
Thi cá nhân là thi về thời gian, đề mục đều rất đơn giản.
Kỷ Nhất Hàng rất rõ ràng, không ít sinh viên đại họ3c gặp khó khăn nhất định trong việc làm thí nghiệm, kể cả có
là người được điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học p8hổ thông quốc gia đi chăng nữa.
Chứ đừng nói những thí nghiệm này của nhà họ Kỷ còn khó hơn thí nghiệm hóa học, vật lý ở đại học. Chúng căn
bản không cùng đẳng cấp với nhau.
“Nhà họ Kỷ không có những vật liệu này.” Kỷ Nhất Hàng chỉ một dòng chữ trên tài liệu, “Bác không biết ở Châu
âu có chúng không nhưng phỏng chừng ở nước Hoa, nếu không có mối thì không thể mua được. Thực sự là không
thể làm được đâu.”
Đến nội viện của nhà họ Kỷ cũng không mua được, có thể thấy mưu đồ của Kỷ Nhất Nguyên hiểm ác đến thế nào.
“Có thể nhận.” Ôn Phong Miên cũng đồng ý. Ông mỉm cười, “Yểu Yểu, bố làm phụ tá cho con.”
Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày: “Bố, bố biết là con lười mà. Con làm phụ tá cho bố.”
Ba trăm năm trôi qua, khoa học kỹ thuật của Trái đất phát triển cực nhanh, thay đổi theo từng ngày. Nếu thực sự
bảo cô làm thí nghiệm sinh hóa này, cô không lợi hại bằng Ôn Phong Miên. Ôn Phong Miên thở dài, đùa một câu:
“Bố còn tưởng mình có thể về hưu rồi cơ.”
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, gật nhẹ: “Con ra ngoài một chút.”
“Tử Khâm… đi!” Kỷ Nhất Hàng không gọi lại được, ông quay đầu, “Phong Miên, sao em không cản con bé? Con bé
không biết độ khó của thí nghiệm này nhưng chẳng lẽ em không biết sao? Chúng ta không mua được nguyên liệu.”
Nói là nghiên cứu khoa học không biên giới nhưng lĩnh vực nào cũng có cạnh tranh.
Bên Châu âu vừa cần hợp tác với nhà họ Kỷ nhưng cũng đề phòng nhà họ Kỷ. Bà Kỷ lắc đầu thở dài, vào bếp chuẩn
bị bữa chiều.
“Anh hai.” Ôn Phong Miên họ hai tiếng, “Yểu Yểu là nhân viên nghiên cứu số một của phòng thí nghiệm Hickman,
năng lực làm việc rất mạnh.”
“Con bé là nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm nào? Đại học Đế độ? Vậy cũng… đợi đã!” Kỷ Nhất Hàng
đột nhiên phản ứng lại, hơi kinh hãi, “H… Hickman? Là Hickman mà anh biết sao?”
Ôn Phong Miên cười nói: “Quốc tế còn có bao nhiêu Hickman?”
Hickman, đó thực sự là nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Người có thể đặt ngang hàng với ông ngoài Manuel ra cũng chỉ có hai người mà thôi.
Giáo sư giỏi nhất nhà họ Kỷ cũng kém hơn Hickman một bậc.
Nhất là khoảng thời gian trước, gia tộc Laurent và Tập đoàn Venus cùng nhau đầu tư 300 tỷ vào phòng thí nghiệm
Hickman đã gây chấn động toàn thế giới.
Nhà họ Kỷ luôn quan tâm đến tin tức trong giới nghiên cứu khoa học.
Kỷ Nhất Hàng như bị sét đánh, nhất thời chưa thể tiếp thu được. Ông lẩm bẩm: “Để anh bình tĩnh, để anh bình tĩnh
lại đã. Ôi trời đất ơi…”
Hickman đấy!
Nước Hoa không có mối để mua nhưng Hickman thì khác. Tuy sinh hóa không phải lĩnh vực nghiên cứu của
Hickman nhưng ông có quan hệ rộng. Sau khi dự án tàu mẹ vũ trụ được công bố, nhà họ Kỷ cũng có người muốn
tham gia song đã bị từ chối.
Nhưng Doanh Tử Khâm đã là nhân viên nghiên cứu số một của phòng thí nghiệm Hickman rồi.
Ai có thể so sánh được chứ?
“Anh hai, đừng nói ra ngoài.” Ôn Phong Miên ngừng lại, “Không an toàn.”
Kỷ Nhất Hàng gật mạnh đầu: “Anh biết mức độ nặng nhẹ của sự việc. Em yên tâm, đến chị dâu em thì anh cũng
không nói đâu.”
Ôn Phong Miên tiếp tục xem tài liệu thí nghiệm, cầm bút lên bắt đầu ghi chú.
Tuy ông vẫn luôn mai danh ẩn tích, sống ở huyện Thanh Thủy nhưng cũng không ngừng quan tâm đến lĩnh vực
nghiên cứu.
Chỉ là vẫn còn hơi ngượng tay.
Kỷ Nhất Hàng còn đang choáng váng, không biết bản thân vào phòng bếp kiểu gì. Ông nhìn bà Kỷ lấy vài miếng
thịt trong tủ lạnh ra liền đói bụng: “Anh muốn ăn đùi gà chiên.”
“Không có.” Bà Kỷ cầm dao làm bếp, “nhập” một tiếng, chặt miếng thịt trên thớt, không buồn ngẩng đầu lên, “Đây
là bít tết của Yểu Yểu, cánh gà cô ca của Tiểu Ly, thịt kho khoai tây của Phong Miên, không phải của anh, thế nên
anh đừng động vào.”
Bên ngoài. Doanh Tử Khâm đang gọi điện cho Hickman.
“Giáo sư, em cần một vài nguyên liệu.” Cô đọc vài cái tên, “Giáo sư có thể mua giúp em không?”
Hickman nghe xong: “Nguyên liệu sinh hóa? Tôi đi hỏi xem, em đợi một chút.”
Doanh Tử Khâm tựa lưng vào tường, tư thế lười biếng.
Năm phút sau, Hickman trả lời: “Mua được, em cần bao nhiêu? Tôi bảo trợ lý mua xong thì gửi qua cho em.”
Doanh Tử Khâm lại nói số lượng: “Những thứ