Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Trụ sở của đội Nhất Tự ở ngoại thành, xung quanh không có người, chỉ có cây cối.
Lúc này, các thành viên đều đã được phải đi 3làm nhiệm vụ, việc đào tạo đội viên mới cũng đã kết thúc.
Hiện tại, đúng là không có người nào. Cả chim cũng không có.
<1br>Phó Quân Thâm hỏi câu này rất lịch sự và biết kiềm chế, hoàn toàn khác giọng điệu dỗ dành thường ngày của
anh.
Hiếm khi t9hấy anh nghiêm túc như vậy. Dù là Doanh Tử Khâm cũng bị đứng hình mất một lúc.
Những ngón tay của Phó Quân Thầm từ từ vuốt v3e khuôn mặt cô, rồi cúi đầu, trán kề trán với cô.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mùi trầm hương phỉ thúy thoang t8hoảng lan ra xung quanh.
Doanh Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh: Trầm ổn mà nhẹ nhàng.
Mấy giây sau, Phó Quân Thầm hỏi lại, giọng nói mang theo ý cười: “Được không?”
Giọng nói của anh vẫn luôn rất dễ nghe, nhưng lúc này, anh đã hạ giọng thật thấp, khiến nó càng mỏng càng nhẹ
hơn.
Doanh Tử Khâm xoa nhẹ vành tai, nhìn vào đôi mắt đào hoa phong lưu tự nhiên của anh, thoáng im lặng một chút:
“Chắc là được?”
Vừa mới dứt lời, một nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
Lông mi của Doanh Tử Khâm khẽ run lên.
Phó Quân Thầm hơi cúi đầu, một tay đỡ đầu cô, tay kia ôm eo cô rồi tiếp tục ôm chặt cô vào lòng. Động tác của anh
rất mạnh mẽ, nhưng nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, giống như con người anh vậy.
Tựa như bông tuyết rơi nhẹ lên môi rồi từ từ tan ra, khiến cho người ta dần dần chìm đắm, gần như chết chìm trong
đó.
Giây phút này, tất cả các giác quan của cô đã hoàn toàn bị anh chiếm giữ, cô không thể cảm nhận được sự tồn tại
của những thứ khác ngoài anh.
“Cô bạn nhỏ, nhắm mắt lại” Phó Quân Thâm dùng một chút, sau đó không nhịn được cười, giọng nói có chút kiềm
chế mà hơi khàn khàn: “Em cứ nhìn như vậy thì anh không chịu nổi đầu”
Anh đâu phải chính nhân quân tử gì.
Nhất là khi đối mặt với người mà mình yêu thích.
Rất lâu sau đó, anh mới ngừng hôn nhưng không buông cô ra.
“Trước khi phải yêu xa, cho anh ôm thêm một lúc.”
Có người để dựa vào lại không cần đi đường, Doanh Tử Khâm cũng thuận theo ý của anh.
Cô dựa vào ngực anh ngáp một cái: “Người yêu xa thật nghe thấy câu này của anh, kiểu gì anh cũng bị ăn đòn cho
coi”
Cô và Ôn Phong Miên làm thí nghiệm, nhiều nhất là mất nửa tháng thôi.
Lăng Miên Hề và Nhiếp Diệc, có thể gặp nhau mỗi tháng một lần cũng coi như là thời gian xa cách ngắn ngủi rồi.
“Ừm.” Phó Quân Thâm trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Ai bảo cô gái của anh nhẫn tâm để anh chịu khổ như
thế?
“Em phải đi rồi.” Doanh Tử Khâm chạm nhẹ vào đầu bé heo: “Nửa tháng nữa gặp lại”
Đô Đô ngân ngấn những giọt lệ nóng hổi, nó vươn hai cái chân nhỏ ra.
Phó Quân Thâm cầm lấy chìa khóa xe: “Anh tiễn em”
Hai người lên xe.
Sau khi khởi động xe, Phó Quân Thâm liếc qua điện thoại, lười biếng gửi một tin nhắn WeChat.
[Dạo này hơi rảnh, tôi cũng bắt đầu yêu xa nửa tháng.]
[Nghe nói, anh và bạn gái nhỏ mấy tháng mới gặp một lần?]
Đầu bên kia, Nhiếp Diệc vốn tưởng rằng có tin tức khẩn cấp nào đó: “…”
***
Chín giờ tối, Doanh Tử Khâm trở về nhà của Kỷ Nhất Hàng.
Các thành viên trong nhà họ Kỳ đều được phân nhà trong cùng một khu viện.
Kỷ Nhất Hàng không phải là đối tượng được đặc biệt quan tâm nên không được phân nhà vườn giống như Kỷ
Nhất Nguyên, ông được phân một ngôi biệt thự hai tầng.
Con trai cả là Kỷ Huân đang đi thực tế bên ngoài, bình thường chỉ có một nhà ba người nên còn rất nhiều phòng
trống.
“Hey, Doanh thần” Kỷ Ly đang làm bài, thầy cô gái trở về thì ngẩng đầu lên và lấy tay che ngực: “Chết chị rồi.”
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi thay đổi: “Sao thế?”
Cô bước tới, lặng lẽ đặt tay lên vai của Kỷ Ly.
Không có gì bất thường.
Doanh Tử Khâm nhíu lông mày.
Mấy giây sau, Kỷ Ly mới lên tiếng: “Ý… ý chị là nhan sắc của em quá quá quá đẹp rồi, Doanh thần, em đừng có
đứng gần chị như vậy, chị lại chết mất thôi.”
Doanh Tử Khâm: “…”
“Khó trách trong Super topic của em, người hâm mộ đều nói em là nữ thần sắc đẹp” Kỷ Ly vẫn không khỏi ngắm
nhìn: “Em đánh son của hãng nào mà đẹp thế, nói cho chị biết với, chị cũng muốn mua”
Doanh Tử Khâm ngập ngừng: “Có khi không mua được đâu”
“ồ” Kỷ Ly gãi đầu, không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: “Doanh thần, chị nghe người bên Đại học Đế đô nói, em
sẽ đến Đại học Đế Đô học, là thật sao?”
“Ừm” Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế sô pha với cô ấy: “Trước mắt em không có ý định xuất ngoại”
“Vậy thì tốt quá” Kỷ Ly thật cao hứng: “Em đăng ký chuyên ngành nào thế? Tất cả chúng ta đều phải nộp đơn
trước đấy”
“Em không chọn chuyên ngành nào cả” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Hiệu trưởng nói không giới hạn chuyên
ngành của em, em muốn học gì cũng được.”
Kỷ Ly: “..”
Đây có phải là điểm khác biệt giữa Doanh thần và học sinh giỏi là cô ấy hay không?
Kỷ Ly có chút phiền lòng.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chị học cái gì?”
“Chị đăng ký lớp thí nghiệm sinh học” Kỷ Ly nói: “Cả nhà chúng ta đều nghiên cứu chuyên ngành này, chị cũng rất
thích. Đến lúc đó có thể giúp đỡ được bố chị”
Các thành viên của nhà họ Ký đều có đặc quyền ở Đại học Đế Đô.
Bọn họ đều được tự chọn tiết học của mình, được tự do xin phép nghỉ.
“Doanh thần, em đăng