B=2W Baud*
* Công thức dựa theo định lý lấy mẫu Nyquist-Shannon, là một định lý được sử dụng trong lĩnh vực lý thuyết thông tin, đặc biệt là trong viễn thông và xử lý tín hiệu do Harry Nyquist và Claude Shannon phát minh.
Đây là công thức tần số tín hiệu cao nhất của các tín hiệu vô tuyến nằm dưới bộ lọc thông thấp lý tưởng**.
** Bộ lọc thông thấp lý tư9ởng hay lowpass filter là bộ lọc có khả năng cho qua các tần số không thay đổi trong khi chặn hoàn toàn tất cả các tần số khác.
Nếu chuyên môn không gần với vật lý thì đừng nói đến chuyện hiểu được công thức này, mà đến tên tiếng Trung của công thức cũng không hiểu luôn.
Tuyệt đối không phải dạng công thức mà học sinh cấp 3 có thể hiểu được.
Hạ Tuần ngẩn người suốt ba giây. Cho đến khi cô bé đang nhìn vào điện thoại từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô sáng rực, vẻ mặt bình thản.
Tia nắng mặt trời cuối ngày khiến những đường nét trên gương mặt cô bé thêm phần lạnh lùng, giống như đám mây hóa thành tuyết, lạnh đến ghê người. Hạ Tuần đối diện với ánh nhìn của cô, lại ngẩn ra lần nữa.
Doanh Tử Khâm đưa điện thoại cho Tu Vũ, đứng dậy: “Đợi tôi một lát.”
Tu Vũ đang nạp tiền, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Cô ấy không biết nên liếc mắt nhìn sang, sau đó nhìn thấy Hạ Tuần đang đứng ở cửa sau.
Tu Vũ còn đang nghĩ tại sao Hạ Tuần lại đứng bất động ở đó thì đã nhìn thấy cô bé đứng dậy thẳng tay đóng cửa sau lại, còn lấy một tờ giấy trắng dán lên ô cửa kính bên trên cánh cửa.
Còn không để cho Hạ Tuần có cơ hội lộ mặt.
Tu Vü:“…”
Thế nên, nói tới hoành tráng thì cô ấy chỉ phục bổ Doanh.
Đến cả sinh viên giỏi của Đại học Norton cũng không thèm nể mặt.
Doanh Tử Khâm ngồi lại xuống ghế, nhận lấy điện thoại.
Bởi vì phòng livestream không có người, nên cô chỉ đang viết một mình.
Chữ của cô vô cùng dễ nhìn, rồng bay phượng múa, cương nhu hài hòa.
Tu Vũ hồi thần: “Tớ bắn cho cậu một trăm cái tên lửa, sẽ kích hoạt sao băng toàn màn hình, người xem đều có thể nhìn thấy, bổ Doanh, đừng nản, chắc chắn sẽ có người xem livestream vật lý mà.”
“Trả lại cậu sau.” “Khách sáo gì chứ, dù sao tớ không thiếu tiền, tiêu thế nào cũng không hết.”
Doanh Tử Khâm lần thứ hai có cảm giác bản thân vô cùng nghèo: “…”
Cô thở dài, day day trán, ánh mắt tập trung trở lại điện thoại.
Bởi vì Tu Vũ hào khí xung thiên bắn một lần trăm nghìn nhân dân tệ, sức nóng của phong livestream mau chóng tăng lên ầm ầm.
Nhưng những người bước vào đều rất hoang mang.
Bọn họ một là không nhìn thấy mặt, hai là không nghe thấy tiếng, chỉ có một tờ giấy đầy chữ là chữ. [Chủ phòng đang viết cái quái gì thế, tôi chả hiểu gì cả]
[Cái này mà cũng không hiểu ư, là công thức vật lý Nyquist đề xuất ra đấy.] [Ny… gi co?] [Vãi đạn, chủ phòng đỉnh đấy, lần đầu tiên thấy công thức này còn có thể dùng như vậy.]
[Đỉnh, đỉnh, trình độ học vấn của chủ phòng chắc chắn còn trên trình thầy hướng dẫn đại học của tôi, không biết là nick ảo của đại thần học thuật nào?]
[Khoan khoan, mấy người anh em bên trên, mấy người hiểu thật đấy à?]
[Hiểu mẹ gì đâu, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc tôi thấy tay của chủ phòng rất đẹp không?
Bình luận này vừa lướt qua, người phát bình luận đã bắn một trăm cái tên lửa. Tu Vũ: ???”
Vậy cũng được luôn?
[Chủ phòng nói gì đi chứ, livestream mà không giao lưu thì sao được, tôi không muốn nghe vật lý, muốn nghe hóa cơ] Doanh Tử Khâm đổi lại tư thế ngồi, lấy ra một tờ giấy khác, cuối cùng cũng chịu mở miệng ngọc ngà: “Được thôi.” [Lúc nhìn thấy chủ phòng viết ra công thức Boltzmann, thì cuối cùng tôi cũng hiểu, rất có khả năng chủ phòng là đại
thần toàn năng khối tự nhiên]
[Sao giọng của chủ phòng không nghe ra được là nam hay nữ thế, nhưng mà cũng rất dễ nghe.]
Tu Vũ lúc này mới nhớ ra giọng nói mà cô ấy nghe thấy ban nãy hoàn toàn không giống với cách nói chuyện bình thường của Doanh Tử Khâm, nhưng cô ấy cũng không để tâm. Cô ấy bật ngón tay cái: “Bố Doanh, cậu thật là trâu bò.”
Nếu lớp xuất sắc mà biết được, có lẽ sẽ hối hận chết mất.
Nghĩ thôi đã thấy phê rồi.
Trên hành lang. Từ khi bị thẳng tay nhốt ở bên ngoài đến giờ, Hạ Tuần vẫn chưa hồi thần lại được. Mấy giây sau, sắc mặt anh ta mới dần trở nên lạnh lẽo. Cô Đặng còn nói tiền đồ sau này của Doanh Tử Khâm không thể lường hết được, anh ta lại hoàn toàn không thấy vậy, ngược lại còn cảm thấy cô đã hết thuốc chữa rồi. “Thầy Hạ.”
Sau lưng có tiếng nói vang lên.
Hạ Tuần quay đầu, sắc mặt dịu xuống: “Bạn Chung.” Đối với những học sinh học tập tốt, trước giờ anh ta vẫn đối xử rất khoan dung. “Thầy Hạ, sắc mặt của thầy không tốt lắm.” Chung Tri Vãn liếc nhìn biển lớp, ngập ngừng: “Là vì chuyện của em họ em ạ?”
Hạ Tuần nhíu mày.
Chung Tri Vãn không nhắc tới thì anh ta suýt nữa đã quên mất công thức mình vừa thấy ban nãy.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Doanh Tử Khâm chỉ vì muốn che giấu việc mình chơi điện thoại, tùy tiện chép bừa một cái ở trên mạng thôi.
Có