Bên dưới tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Doanh thị đã có mấy chục nghìn bình luận chửi bới. Như thế vẫn chưa đủ, người hâm mộ còn tiếp tục sang bên tài khoản của Doanh Tử Khâm để chửi bới, giống hệt như lần trước vậy. Kết quả, bọn họ mãi không tìm được. Lần này lại càng ghê gớm hơn.
“Các chị em, cô ta dám xóa tài khoản Weibo, chắc chắn là đã biết trước sẽ có một ngày bức ảnh ấy bị lộ ra, tức quá đi mất!”
“Ừm, thật ra chúng ta có nên bình tĩnh lại trước không? Biết đâu còn có tình tiết khác.”
“Lầu trên có phải fan không vậy? Là fan thì phải bảo vệ Lộ Vi cho tốt, nghiêng nghiêng ngả ngả còn ra thể thống gì? @Fanpage bảo vệ Doanh Lộ Vi, chung tay report cô ta.” “Tôi đoán chắc chắn Tập đoàn Doanh thị đã nhìn thấy rồi nhưng mà không chịu ra mặt đấy.”
Người hâm mộ đoán không sai, tình hình trên mạng phức tạp như thế, các công ty lớn đều có nhân viên chuyên quản lý tài khoản Weibo, không thể nào không thấy được. Nhưng đáng tiếc là bây giờ đã là chín giờ tối, Doanh lão phu nhân đã đi nghỉ, bọn họ không thể đến làm phiền được.
Gia chủ nhà họ Doanh – Doanh Chẩn Đình lại đang ở đế đô, còn đang bận rộn với đơn hàng lớn làm gì có thời gian rỗi rãi?
Còn về phần Chung Mạn Hoa, bà ta đã sang Châu Âu hôm thứ sáu, trưa ngày mai mới quay về, càng không có thời gian xử lý.
Nhân viên công tác chẳng thèm để ý đến, đăng xuất khỏi tài khoản Weibo.
Mười phút sau, Doanh Tử Khâm nhận được video giám sát do hacker nào đó gửi đến. Không chỉ khôi phục mà còn điều chỉnh độ sắc nét lên mức cao nhất. Cô xem qua một lượt, có hơi hối tiếc vì khi đó phong độ của cô quá tốt, lẽ ra nên đổ nước ngọt lên đầu Giang Mạc Viễn mới đúng.
“Chị, chị định tung ra ngay bây giờ hả? Hay là em tung ra giúp chị nhé.”
Doanh Tử Khâm rủ mắt, gõ hai chữ.
“Không vội.”
Người bên kia không hiểu.
“Nhưng em thấy lũ người hâm mộ đó đã bắt đầu ăn tươi nuốt sống chị rồi, lỡ đâu bọn họ chạy đến tạt a xít chị thì sao?”
Doanh Tử Khâm nhìn những bình luận trên mạng, vẻ mặt không cảm xúc, tiện tay gõ lên bàn phím.
“Thời điểm tốt nhất vẫn chưa đến.”
Doanh Lộ Vi muốn lôi kéo dư luận, đè ép cô xuống, cô có thể lợi dụng chuyện này. Bây giờ vừa bắt đầu, dư luận chưa đạt đến mốc cao nhất.
Nếu tung lên trước sẽ không đạt được hiệu quả như cô mong muốn, không thể tạo ra lợi ích lớn nhất được.
“Được thôi, chị thấy vui là được nhưng mà đúng là người xóa dữ liệu của máy quay giám sát có chút kỹ thuật, nếu chị tìm người khác thì không khôi phục lại được đâu.”
Không hổ là anh ta. Anh ta quả là lợi hại. Hacker nào đó tiếp tục ăn mì, chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột ngột vang lên. Anh ta liếc mắt nhìn một cái rồi nghe máy.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không hề có ý cười như thường này mà mang theo sự lạnh lẽo. “Khôi phục video giám sát ở bốn con đường gồm đường Trung Sơn, đường Cát Tường, đường Tiểu Trại và đường Phương Chức ở thành phố Hộ, sau đó tung lên trên mạng.”
Hacker nào đó bị mì tôm làm cho nghẹn họng lần nữa: “..”
Kinh khủng quá, đến cả thứ tự tên đường cũng nói giống hệt nhau? Tuyệt phổi.
Hai kẻ biến thái.
Anh ta bịn rịn đặt mì tôm xuống, cạn lời: “Chẳng phải hôm đó tôi đã nói với cậu rồi à, cô ấy giỏi kỹ thuật máy tính hơn cả tôi nữa, tự cô ấy có thể giải quyết, có đến lượt tôi làm không?”
Phó Quân Thâm vuốt ve tách trà, lạnh nhạt đáp: “Việc tôi giải quyết và chuyện cô ấy lợi hại là hai chuyện khác nhau.”
“Hả? Có chỗ nào khác nhau à?” “Có giỏi giang đến đâu thì cô ấy vẫn chỉ là một cô bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm cụp mắt lại, khẽ giọng cười một tiếng: “Vẫn chưa trưởng thành, làm sao tôi không bảo vệ cô ấy cho được.” “À… Tôi hiểu rồi, giống kiểu con gái lớn đến mấy thì trong mắt bố mình vẫn chỉ là đứa trẻ ấy hả?” Phó Quân Thâm liếc màn hình một cái: “Không muốn bị truy sát thì đừng nói lời thừa thãi.”
“Được rồi được rồi, xem như tôi chưa nói gì. Nhưng chẳng phải kỹ thuật hack máy tính của chính cậu cũng…” Người phía bên kia đột nhiên im lặng: “Xin lỗi nhé, tôi nói lỡ lời rồi.”
Đôi mắt Phó Quân Thâm khẽ lay động, giọng nói vẫn dịu dàng ấm áp như xưa: “Không sao.”
“Người anh em, năm đó nếu không phải là cậu…”
“Tôi đã bảo rồi, không sao.” Phó Quân Thầm ngắt lời anh ta, đáp lời vô cùng kiên nhẫn: “Đã qua cả rồi.”
Phía bên kia im lặng một giây, lảng sang chủ đề khác: “Thật ra cậu đến chậm