Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Huấn luyện quân sự của Đại học Đế độ nghiêm ngặt thể nào, Nhan An Hòa hiểu rất rõ.
Cường độ huấn luyện của nữ sinh thấp hơn nam sinh rấ1t nhiều, nhưng 14 ngày liên tục cũng sẽ rất mệt.
Lúc đó, để trốn huấn luyện quân sự, Nhan An Hoàn còn đặc biệt làm đơn xin nghỉ.
<0br>Mấy ngàn sinh viên năm nhất dù có một người hơi đặc biệt chút xíu thì cũng chẳng ai quan tâm, lãnh đạo nhà
trường cũng không rảnh để quản. 1
Dù sao lúc huấn luyện quân sự, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh.
Người đó trả lời rất nhanh.
“Chị dâu, nữ sinh này 2làm sao vậy? Bắt nạt chị ư?”
Ninh Vũ Trạch là đội trưởng, vì thế, tất cả thành viên trong đội của anh ta đều gọi Nhan An Hòa là chị dâ6u.
Sắc mặt Nhan An Hòa lạnh nhạt.
“Chuyện cụ thể rất phức tạp, khó để kể hết.”
“Được, chị dâu, đến lúc đó em sẽ chú ý 9đến nữ sinh này.”
Nhan An Hòa xóa ghi chép trò chuyện rồi mới bỏ điện thoại xuống.
Quay đầu liền nhìn thấy Ninh Vũ Trạch đang ngẩn người. Cô ta cau mày, hơi không vui: “Em ở đây, anh nghĩ đi
đâu vậy?”
Ninh Vũ Trạch hoàn hồn, hơi mím môi: “Hai hôm trước, đội Nhất Tự cử một đội trưởng nữ đến sân huấn luyện để
chỉ cho bọn anh ngắm bắn.”
Anh ta giải thích chuyện xảy ra trên sân huấn luyện một lượt.
Nhan An Hòa ngẩn người: “Không phải chứ? Con gái?”
Vì đội Nhất Tự thường xuyên có nhiệm vụ, thời gian nghỉ ngơi và làm việc đảo lộn, cường độ huấn luyện quá lớn,
lại còn phải đấu tranh với các thế lực tà ác. Thế nên, nghĩ cho an toàn tính mạng và sức khỏe con người, thường thì
sẽ không tuyển thành viên nữ.
Một cái miếu hòa thượng.
Trong phút chốc, Nhan An Hòa trở nên căng thẳng: “Trông thế nào? Dáng đẹp không? Anh có nói chuyện với cô ấy
không? Đã nói những gì?”
“Em nghĩ gì vậy?” Ninh Vũ Trạch cau mày, “Anh còn là thành viên dự bị, tuy là đội trưởng nhưng cũng chưa có tư
cách để nói chuyện với người cấp cao trong đội Nhất Tư.”
Phụ trách việc huấn luyện cho anh ta và mọi người đều là mấy thành viên chính thức.
Họ biết còn có hai đội tinh anh, nhưng họ chưa từng gặp người trong hai đội tinh anh này bao giờ.
Chứ đừng nói là trung đoàn trưởng Nhiếp Diệc.
Người biết Nhiếp Diệc là trung đoàn trưởng đội Nhất Tự, ngoài người thân thiết bên cạnh hắn ra, Đế độ cũng
không có mấy người biết được.
Thân phận của hắn hoàn toàn bảo mật.
Hôm ấy, Ninh Vũ Trạch chỉ quan tâm đến hai lần bắn 10 phát được 100 điểm của Doanh Tử Khâm, những thứ
khác, anh ta cũng không để ý đến.
Anh ta hơi hồi tưởng lại một chút.
Hình như dáng người đúng là rất đẹp.
Nhan An Hòa thở phào một hơi: “Em chỉ hỏi thôi, cũng không có gì. Vậy bao giờ thì anh được chuyển làm thành
viên chính thức?”
Tuy sau khi Ninh Vũ Trạch được chuyển làm thành viên chính thức, cơ hội gặp mặt của họ càng ít đi nhưng Nhan
An Hòa cũng không để bụng.
Có ai mà không muốn có quan hệ trong đội Nhất Tự?
“Còn chưa biết được.” Ninh Vũ Trạch lắc đầu, “Chắc là còn vài vòng sát hạch nữa.”
Ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Đội trưởng đội hai nói thể hiện xuất sắc thì còn có thể đến IBI phỏng vấn.”
“IBI?” Tay Nhan An Hòa run lên, “Thật ư?”
Ninh Vũ Trạch gật đầu: “Không nói chuyện với em nữa, anh đi huấn luyện đây”
Anh ta phải tranh thủ thời gian, không được phụ hy vọng của bố mẹ.
Lần này Nhan An Hòa không nói gì, cười tiễn Ninh Vũ Trạch ra ngoài.
Trở về phòng, tâm trạng cô ta khó tránh khỏi có chút kích động, lấy điện thoại ra: “A lô, cô ạ, cháu kể cô nghe.”
***
Ngày mùng 1 tháng 10, Doanh Tử Khâm đến nhà họ Lăng ở giới cổ võ.
Ôn Phong Miên phải làm thí nghiệm nên không đi cùng.
Cô tựa vào hàng rào của sàn đấu võ, vừa phơi nắng, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Giang Nhiên khi bị Lăng
Miên Hề huấn luyện.
Cũng khá là vui tai.
Phó Quân Thâm đi qua, mang một cốc sữa nóng đến.
Sau đó đứng một bên, cũng nhìn sàn đấu võ một cái, nhướn này: “Giờ cậu ta nghe lời thật”
Anh từng tiếp xúc với Giang Nhiên, biết được trước đây Giang Nhiên phản nghịch bao nhiêu.
Bảo Giang Nhiên đi tu luyện, Giang Nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện.
“Không” Doanh Tử Khâm nhấc mũ bóng chày lên, khuôn mặt lười biếng: “Chỉ là cậu ta thích bị ngược đãi mà
thôi.”
Cô chưa gặp ai vừa gặp đã muốn bị đánh rồi.
Hơn nữa lại còn cầu xin đánh với cô nữa.
“Mấy hôm trước, có một vị cung phụng về hưu. Các đại trưởng lão tiến cử người, anh cũng được tiến cử một
người” Phó Quân Thâm sờ sờ đầu của cô gái, cười trầm thấp, “Anh nghĩ, chuẩn bị tiến cử bác trai. Yểu Yểu, em thấy
sao?”
Doanh Tử Khâm quay đầu: “Cung phụng?”
Trong Tư Pháp đường, quyền lực của nhóm trưởng lão đương nhiên là cao nhất.
Sau đó đến hộ pháp.
Tu vi của các hộ pháp là cao nhất, quản lý đội hộ vệ, đại diện cho vũ lực cao nhất của Tư Pháp đường.
Còn cung phụng phụ trách quản lý các phòng ban của Tư Pháp đường, cũng được gọi là trưởng ban.
Tư Pháp đường có tổng cộng bốn phòng ban.
Phòng thầm lý và phán quyết, phòng hình phạt, phòng an toàn và phòng giám sát.
Buổi sơ khai, tên của bốn phòng ban này không phải là vậy.
Là cách gọi của thời cổ đại, rất trúc trắc, không thuận miệng.
Đây là tên đã được đổi sau khi Phó Quân Thâm vào Tư Pháp đường.
Nhóm trưởng lão cũng không phản bác, dù sao thì cũng chỉ là một cái tên mà thôi, đổi thì đổi. Quyền lực và địa vị
của họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Tuy địa vị của bốn vị cung phụng nằm dưới đoàn trưởng lão nhưng thực quyền của họ khá là lớn.
Không có yêu cầu quá lớn về tu vi cổ võ của cung phụng nhưng ít nhất cũng phải có 40 năm tu vi trở lên.
Khoảng thời gian trước, qua tu luyện tự thân và thuốc mà Doanh Tử Khâm cung cấp, Ôn Phong Miên đã vượt qua
mốc này.
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một chút: “Em hỏi ý của bố em đã”
Từ trước đến nay, Ôn Phong Miên vẫn luôn không tranh với đời, không ham danh lợi quen rồi.
“Đúng là phải hỏi thật” Phó Quân Thâm nâng cằm, ánh sáng như ẩn hiện trong con người thâm thúy, trông rất
quyến rũ, “Anh cũng chỉ tiến cử, còn phải xem bác trai
nữa.”
Tư Pháp đường đảm bảo công bằng cho mọi thứ, ứng cử viên của mọi chức vụ đều dựa vào kết quả khảo hạch,
không một ai, bao gồm đoàn trưởng lão cũng không thể lung lay ứng cử viên cung phụng.
Nếu Tư Pháp đường cũng hủ bại, giới cổ võ sẽ triệt để hỗn loạn.
Doanh Tử Khâm gọi điện thoại cho Ôn Phong Miên, kể lại sự việc một lần.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, không ngờ Ôn Phong Miên lại đồng ý.
Sắc mặt Doanh Tử Khâm hơi ngưng lại: “Bổ?”
“Đợi bổ làm xong thí nghiệm này” Ôn Phong Miên cười nói, “Đến lúc ấy bố sẽ đến giới cổ võ, mong rằng bố không
làm con thất vọng, có thể được tuyển chọn”
Lông mi Phó Quân Thâm động đậy: “Yểu Yểu, bởi vì ông ấy là một người bố”
Làm bố, bất kể con của mình lợi hại thế nào, họ cũng sẽ vô thức bảo vệ con mình.
Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, ngập ngừng: “Anh cũng có thể gọi bố”
Đến lúc này, không ai biết được rốt cuộc Phó Lưu Huỳnh lấy ai, ai là bố của Phó Quân Thâm.
Trong nhận thức của Phó Quân Thâm, cái từ “bố” này rất nhạt nhòa, gần như là không tồn tại.
Cũng không cần thiết phải tồn tại.
“Hửm?” Nghe đến đây, đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhướn