Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đại học Đế đô thiên về khoa học kỹ thuật nên tỷ lệ nam cao hơn nữ.
Đặc biệt là ở một số học viện khoa học thuần túy nh1ư là học viện công trình điện tử, học viện tự động hoá, một lớp
mà có được ba sinh viên nữ đã là không tệ rồi.
Khoa m0áy tính thì khá hơn một chút, nhưng tỷ lệ nam sinh và nữ sinh vẫn cách nhau khá xa.
Mỗi một nữ sinh đều là báu vật. <1br>
Đoạn video này vừa được chiếu, đừng nói là nữ sinh, ngay đến các nam sinh cũng thấy phát rồ.
Mặc dù bây giờ Lê2 Hàn vẫn chưa có bạn trai nhưng có rất nhiều người yêu thích cô ấy. Nói thế nào thì cô ấy cũng
là một trong những hoa khôi củ6a Đại học Đế đô, lại còn rất ưu tú nữa.
“Còn một số chuyện, tôi muốn giữ thể diện cho các người, nhưng các người ép t9ôi vào bước đường cùng, tôi cũng
không còn cách nào khác!” Lê Hàn đứng dậy, cầm lấy micro: “Vừa hay, có nhiều người ở đây, tôi thông báo luôn
một thể.”
Cô ấy nói rõ từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đoạn tuyệt quan hệ với ông Lê Xuân Vinh và bà Tôn Lan.
Nếu hai người còn chút liêm sỉ thì mời hai người về trông con trai của hai người. Sau này, đừng hòng đời tôi thêm
một đồng nào nữa.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không cho. Cứ như vậy nhé!”
“À, hoan nghênh các người kiện tôi. Rất hoan nghênh! Tôi quen rất nhiều bạn bè ở khoa luật.” Lê Hàn cười nói: “Để
xem loại tàn dư phong kiến như các người có thể đánh bại những sinh viên hàng đầu của Đại học Đế đô bọn tôi hay
không?”
Đại học Đế đô có không ít sinh viên khoa luật sau khi tốt nghiệp đều làm việc tại Công ty Luật Tây Phong, công ty
luật hàng đầu ở Đế đô.
Sắc mặt ông Lê tái mét. Ngoài việc tức giận thì phần nhiều là xấu hổ. Ông ta không chỉ trọng nam khinh nữ mà còn
rất trọng sĩ diện.
Những lời ông ta nói được phơi bày trước mặt nhiều sinh viên như vậy chẳng khác nào bị bóc trần bản chất.
Ông Lê lúc này nổi trận lôi đình, giống như trước kia xắn tay áo bước đến định tát Lê Hàn. Nhưng ông ta thậm chí
chưa xuống nổi sân khấu, hai nam sinh ở hàng ghế đầu đã chạy lên, bè quặt tay ông ta ra sau, áp giải ra ngoài
Bà Lê đang ngày người cũng bị mấy nữ sinh viên đuổi ra ngoài
Lê Hàn lau mồ hôi, nhắn tin lại cho Doanh Tử Khâm.
[Tử Khâm, cảm ơn.
[Không cần khách sáo!]
Chuyện xảy ra ở hội trường lớn của Đại học Đế đô và đoạn video kia đều được đăng lên diễn đàn.
Lê Hàn quá nổi tiếng, nên các sinh viên lại được dịp ầm ĩ.
[Mẹ kiếp, thiên tài của Đại học Đế độ chúng ta mà phải chịu ức hiếp như thế sao?]
[Nam sinh Đại học Đế độ chúng ta đâu rồi? Phải ra mặt bảo vệ nữ sinh nào!]
[Báo cáo, báo cáo, có tin từ tiền phương. Giáo sư Tiết và mấy vị giáo sư của khoa máy tính mang theo đồ ra ngoài
rồi! Mục tiêu chắc hẳn là đôi vợ chồng đáng ghét kia.]
[??? Mang theo “đồ” là ý gì?]
****
Bố mẹ của Lê Hàn bị Tiết Quốc Hoa và các giáo sư của khoa máy tính đuổi ra khỏi Đại học Đế độ bằng các dụng cụ
như chổi, giẻ lau bảng…
Đến lúc này, ông bà Lê mới biết được rốt cuộc Lê Hàn có địa vị như nào ở Đại học Đế đô.
Ông Lê thấy hối hận vì nhất thời nóng tính.
Nhưng ai lại nghĩ đến việc Lê Hàn bị người ta mượn vận? Dù sao chuyện này nói ra cũng không ai tin, huống chi
bản thân cũng không cảm nhận được.
Ông Lê tình cờ mới mời được Lâu đại sự. Ông ta không biết gì về giới bói toán, nhưng nhìn thấy những người khác
rất kính trọng Lâu đại sự, thì biết rằng Lâu đại sự nhất định rất lợi hại.
Chẳng lẽ Lê Hàn quen một thầy bói giỏi hơn?
Ông ta còn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập. Đó là số điện thoại của công ty.
Ông Lê làm việc tại một xí nghiệp nằm trong tốp 500 của nước Hoa, nhưng công việc hàng ngày của ông ta chỉ là
trông coi kho hàng với mức lương tối thiểu được đảm bảo là năm nghìn tệ mỗi tháng, cũng không nhiều nhặn gì.
Ông Lê rất hài lòng với công việc này.
Ông ta không dám thất lễ với lãnh đạo, lập tức nghe máy: “A lô, Giám đốc Lưu, tôi…”
Ông Lê chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang, đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Lê Xuân Vinh, từ giờ trở đi, ông đã bị
đuổi khỏi công ty.”
Ông Lê luống cuống: “Giám… Giám đốc Lưu, ông nói gì thế? Ông nói đùa phải không?”
“Không đùa!” Giám đốc Lưu tức giận bật cười: “Vừa rồi, tất cả máy tính của công ty bị hack. Chúng tôi đã biết tất
cả những chuyện ông làm với con gái của mình rồi. Ông còn muốn ở lại công ty sao?”
“Nếu không phải con gái ông là nhân tài của Đại học Đế đô thì ông nghĩ là công ty sẽ thuê ông à?”
Lê Hàn quả thực là một nhân tài mà nhiều công ty muốn tuyển dụng.
Ông Lê sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải là vì Văn Hiên nhà tôi?”
Vào năm ngoái, Lê Văn Hiên đã nhặt tờ quảng cáo tuyển dụng về cho ông ta xem.
Ông ta cảm thấy cũng được, nên đã đi ứng tuyển, không ngờ là được nhận.
Trước đây chuyện tốt như vậy nhất định không đến lượt ông ta. Ông Lê vẫn cho rằng sau khi mượn vận, Lê Văn
Hiên đã mang đến may mắn cho nhà họ Lê. Cho nên, ông