Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Giáo sư Cốc cũng vào theo. Đằng sau còn có vài nhân viên công tác phụ trách giúp đỡ vận chuyển sách.
– “Em Doanh1 à, đây là tiến sĩ giám đốc y học Đại học Turin.” Một bên, Trần Khởi giới thiệu mọi người cho Doanh
Tử Khâm, “Không ngờ0 lần này cô ấy lại đi theo nhóm.”
Đã ngồi được vào vị trí tiến sĩ giám đốc y học rồi thì thông thường sẽ không 1phải làm mấy việc vậy. Lần này đúng
là kỳ lạ.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Ừm, em có quen.”
“Có quen á?” N2ghe thấy câu này, Nhan An Hòa khẽ mỉm cười, “Làm sao cô quen được? Có nên nói là cô có biết
chứ nhỉ? Sinh viên khoa học6 tự nhiên là không biết cách dùng từ à? Có cần tôi dạy cho cô không?”
Trần Khởi sa sầm nét mặt: “Nhan An Hòa, e9m chú ý lời nói của mình một chút đi!”
Nhan An Hòa chẳng nói gì nữa nhưng vẻ châm chọc trong đôi mắt lại rất rõ ràng. Sinh viên Đại học Turin không
hiểu được tiếng Hoa, cũng không biết bọn họ đang trò chuyện điều chi, chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ thôi. Ngay lúc
này, một giọng nói vang lên, vô cùng thân thiết.
“Doanh.”
Doanh Tử Khâm đứng lên: “Tiến sĩ Norah.”
“Doanh à, khéo quá.” Norah mỉm cười, vươn tay ra, “Trước khi đến nước Hoa tôi đã nghĩ không biết có gặp được
em ở Đại học Đế đô không, em theo học khoa y học à?”
Khi ấy Đại học Turin cũng có mời Doanh Tử Khâm sang châu âu nhưng đã bị cô từ chối.
“Không phải, em không học y.” Doanh Tử Khâm bắt tay với cô ấy, khẽ gật đầu, “Thiếu người nên em được bổ sung
tạm thời.”
Nghe thấy thế, Norah quay đầu sang nhìn giáo sư Cốc bằng ánh mắt xa xăm: “…”
Cô ấy không nói gì nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ tất cả… Một thần y mà chỉ là người thay thế thôi à? Đúng là phí
phạm của trời!
Giáo sư Cốc vô cùng mù mờ, ông vội vã xua tay thể hiện bản thân vô tội. Ông không ngờ Norah lại đánh giá cao
năng lực của Doanh Tử Khâm như thế. Đây đúng là cái “Bug” hình người mà.
Gaye thật sự rất ngạc nhiên: “Tiến sĩ, cô ấy chính là vị thần y trẻ tuổi mà cô đã nhắc tới đấy à?”
“Đúng, cũng không thể nói là trùng hợp được.” Norah gật đầu, “Tôi đi theo nhóm là để được trở lại nước Hoa gặp
em Doanh lần nữa mà.”
“Cô Doanh, xin chào xin chào.” Gaye rất nhiệt tình, “Lúc tiến sĩ tổ chức tọa đàm với chúng tôi, tiến sĩ còn cố ý giảng
về cô nữa.”
Doanh Tử Khâm xoa đầu, lạnh nhạt đáp: “Khách sáo rồi.”
Bây giờ cô đã chấp nhận một sự thật. Cuộc sống dưỡng lão của cô hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trần Khởi lần nữa lên tiếng, lần này là dùng tiếng Anh, mỉa mai: “Nhan An Hòa, nghe thấy chưa hả? Em Doanh có
quen biết với tiến sĩ Norah, cô ấy còn cố tình đến đây vì em Doanh nữa, em có muốn học lại ngữ văn không?
Bị tất cả mọi người nhìn vào, vẻ mặt Nhan An Hòa trở nên cứng đờ, cô ta cắn môi miễn cưỡng lên tiếng: “Xin lỗi.”
Bây giờ cô ta hoàn toàn không cười nổi nữa. Có thể nói là giáo sư Cốc kéo Doanh Tử Khâm vào trong nhóm của bọn
họ là để đào tạo thế hệ sau cho Đại học Đế Đô. Nhưng tiến sĩ Norah lại là một bác sĩ đẳng cấp vang danh trên
trường quốc tế. Thường ngày cô ấy luôn bận rộn với công việc, ngoại trừ thí nghiệm nghiên cứu ra còn phải giảng
dạy. Muốn mời cô ấy ra mặt chữa bệnh, ngoài tiền thì còn phải có quen biết nữa. Không quen biết tức là không thể
nào mời được.
Nhan An Hòa hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp thở của mình.
Doanh Tử Khâm biết y thuật thật sao?
Cô ta lại nhớ đến lúc diễn ra đợt huấn luyện quân sự, trong nháy mắt Doanh Tử Khâm đã đánh ngã được Ngụy Tử
Húc – người từng được huấn luyện trong đội Nhất Tự, trong lòng lại càng hỗn loạn. Nhan An Hòa thực sự không
biết còn gì Doanh Tử Khâm không biết nữa. Nếu như để Doanh Tử Khâm có được
nhà họ Kỷ thật thì còn thế nào đây?
“Cô An Hòa, tôi thật sự rất ngưỡng mộ Đại học Để đồ của các cô.” Trong số năm thành viên thuộc nhóm của Đại
học Đế đô, Gaye khá thân thiết với Nhan An Hòa, anh ta cảm thán một tiếng, “Cô không biết đâu, đợt nghỉ hè
trường chúng tôi gửi thư mời cô ấy mãi đấy.”
Không chỉ Đại học Turin, đến cả trường Đại học Helga đứng thứ hai thế giới cũng nghĩ là Doanh Tử Khâm đã đến
Đại học Norton học rồi. Nào ngờ cuối cùng cô lại chọn ở lại trong nước, theo học ở Đại học Đế đô. Các giáo sư trong
trường từng đến ISC đều cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nghe đến đây Nhan An Hòa cũng chẳng muốn thể hiện cảm xúc gì nữa.
Cô ta lạnh nhạt lên tiếng: “Chỉ là y thuật của thế giới bên ngoài thôi mà?”
Có bằng được với cổ y không?
Có biết luyện đan dược không?
Đến cả cơ hội tiếp xúc với Đan Minh mà Doanh Tử Khâm còn chẳng có nữa là. Nhưng cô ta thì có cơ hội tiếp xúc và
cũng biết làm những thứ kia.
“Y thuật của thế giới bên ngoài?” Gaye ngạc nhiên, “Y thuật của thế giới ngoài là gì?”
Nhan An Hòa mỉm cười: “Ý của tôi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, không cần phải
tâng bốc đến mức đấy.”
“ồ ồ.” Gaye gật đầu, “Tôi biết, đây là ngạn ngữ của người nước Hoa các cô, rất có lý nhưng mà câu này không hợp
với cô Doanh lắm, cùng lứa với cô ấy chắc chẳng còn ai giỏi hơn nữa rồi.”
Nhan An Hòa tức giận đến xanh cả mặt: “…”
Mấy ngày nay, Doanh Tử Khâm vẫn luôn tá