Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tất cả chuyên ngành của Đại học Đế đô đều có trình độ chuyên môn rất khá, trong đó ba học viện lớn là mạnh nhất,
nhưng quả thực cũng1 có một vài sinh viên của ba học viện lớn tự cho mình hơn người một bậc.
Suy nghĩ này cũng không có gì đáng trách cả, dù sa0o thì điểm trúng tuyển ba học viện lớn cao hơn những chuyên
ngành khác những 15 điểm.
Nhan An Hòa vẫn luôn có cảm giác hơn 1người này.
Cô ta coi thường Lê Hàn cũng bởi năm nhất, Lê Hàn không phải sinh viên của ba học viện lớn, cuối cùng phải dựa
v2ào chuyển khoa để vào khoa máy vi tính.
Doanh Tử Khâm càng chẳng là cái thá gì. Sinh viên khoa sinh học căn bản là không th6ể so sánh được với khoa y
học bọn họ. Mà bây giờ nghe Trần Tuấn Tiên nói vậy, Nhan An Hòa bỗng ngẩng phắt lên.
Môi cô ta tr9ắng bệch, tựa như bị ai đó giáng cho một cú đấm.
Cô ta gần như không dám tin.
“Tất… tất cả các khoa?”
Tất cả các khoa là gì?
“Trường không sắp xếp cho em Doanh Tử Khâm vào khoa, viện nào.” Giọng nói của Trần Tuấn Tiên rất thản nhiên:
“Năng lực của em ấy thế nào, ban lãnh đạo chúng tôi và các giáo viên đều biết. Cố sắp xếp em ấy vào một khoa nào
đó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em ấy.”
“Vì thế, em ấy muốn học cái gì thì học cái đấy, chúng tôi không cố ép.”
Đương nhiên, Trần Tuấn Tiên cũng không tiện nói ra chuyện như các giáo sư ở các khoa, viện điên cuồng giành cô
về bên mình cho bằng được.
Ông cũng không biết tại sao Đại học Đế đô phát triển rồi lại chia rẽ như vậy.
Trần Tuấn Tiên ngẩng lên nhìn thẳng vào Nhan An Hòa mặt mũi trắng bệch nhưng lại nói với Nhan Nhược Tuyết:
“Dựa theo những gì giáo sư Nhan nói, chúng tôi muốn bảo vệ danh dự của một thiên tài của tất cả các khoa mà xử
phạt nghiêm khắc với em Nhan An Hòa.”
Tai Nhan An Hòa ong lên.
Chẳng trách lúc ấy cô ta muốn dùng thân phận hội trưởng hội sinh viên để báo sai lầm của Doanh Tử Khâm lên
lãnh đạo khoa Doanh Tử Khâm lại đưa cô ta số điện thoại của hiệu trưởng
“Được, tất cả các khoa thì tất cả các khoa.” Nhan Nhược Tuyết miễn cưỡng chấp nhận nhưng cô ta vẫn không muốn
để cháu gái mình chịu kết quả này: “Tất nhiên An Hòa cũng có chỗ không đúng nhưng bảo lưu kết quả học tập để
trường xem xét thì nặng quá. Tôi không đồng ý.”
“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, xem ra cô chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.” Ngữ khí của Trần
Tuấn Tiên vẫn chậm rãi như cũ: “Thứ nhất, đây là dự án giao lưu giữa Đại học Đế đô và Đại học Turin.”
“Số liệu thí nghiệm bị xóa một các ác ý, thứ bị ảnh hưởng là địa vị của khoa y học Đại học Đế đô trên trường quốc tế
và danh dự, chữ tín của sinh viên các khoa, viện.”
Mặt Nhan An Hòa càng tái nhợt: “Hiệu trưởng, em không muốn để số liệu thí nghiệm…”
Số liệu thí nghiệm có bản viết tay nên bản điện tử có thể làm lại một cách nhanh chóng. Đến lúc ấy, ngoại trừ
Doanh Tử Khâm, các thành viên khác trong nhóm, bao gồm cô ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
Trần Tuấn Tiên không quan tâm đến lời biện giải của cô ta, nặng nề ném văn kiện trong tay trên bàn: “Nhan An
Hòa học gì? Học khoa y!”
“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, tôi nói cho cô hay. Một người sẽ trở thành bác sĩ trong tương lai mà lại có hành vi như
thế này, ai sẽ yên tâm để em ấy làm việc?”
Sắc mặt Nhan Nhược Tuyết thay đổi, không thể nói được gì, vô cùng xấu hổ. Suýt nữa cô ta quên mất, nơi này là
Đại học Đế đô chứ không phải nhà họ Kỷ đầy âm mưu quỷ quyệt.
Nếu không điều tra ra được thì thôi nhưng trong tay Doanh Tử Khâm lại có video trích từ camera giám sát.
“Bảo lưu kết quả học tập để trường xem xét, đình chỉ tất cả hoạt động sinh viên.” Trần Tuấn Tiên không hề nể tình:
“Giáo sư Nhan Nhược Tuyết, cô cũng bận bịu với việc ở nhà họ Kỷ, về phần các tiết học của cô ở trường, tôi sẽ để
viện trưởng khoa sinh học chuyển cho các giáo sư khác dạy thay.”
Nhan Nhược Tuyết lạnh mặt đi ra, không hề dẫn theo Nhan An Hòa.
Nhan An Hòa đứng ở bên ngoài, khóe môi run rẩy, người cũng run lên bần bật. Cô ta cất lời: “Viện trưởng…”
“Tạm thời nghỉ học.” Viện trưởng triệt để thất vọng: “Doanh Tử Khâm không phải sinh viên khoa y, cũng không
cùng khóa với em, tại sao em lại làm vậy?”
Ông từng chứng kiến chuyện sinh viên đầu đá lẫn nhau vì suất học thẳng lên thạc sĩ, suất đi du học… những
chuyện như này có rất nhiều, năm nào cũng có người tố cáo.
Nhưng viện trưởng thực sự không thể hiểu nổi, Nhan An Hòa làm vậy thì được lợi ích gì?
Nhan An Hòa không nói gì.
Cô ta đứng nguyên tại chỗ, toát mồ hôi lạnh.
“Chức vụ của em bên hội sinh viên tạm thời sẽ giao cho phó hội trưởng đảm nhiệm, hội sinh viên sẽ bầu lại hội
trưởng.” Viện trưởng lại cất lời: “Mấy hôm tới đừng đến trường nữa.”
Nói xong, viện trưởng quay trở về văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa đi vào.
“Hiệu trưởng, chắc hẳn chuyện này có liên quan đến tranh đấu ở nhà họ Kỷ.” Ông cau mày: “Những ảnh hưởng
đến Đại học Đế đô chúng ta thì rất không hay.”
Họ cũng biết nhà họ Kỷ bắt đầu tuyển chọn người kế thừa rồi. Tranh đấu ở nhà họ Kỳ quả thực là rất bẩn thỉu,
không từ thủ đoạn.
Nhan An Hòa là cháu của Nhan Nhược Tuyết, cũng nhiễm thói xấu của nhà họ Kỷ.
“Tôi biết, tôi sẽ nói chuyện với nhà họ Kỷ.” Trần Tuấn Tiên chậm rãi gật đầu: “Nhà họ Kỷ thế nào, Đại học Đế đô
không quản, nhưng sinh viên của chúng ta không được chịu ấm ức.”
Buổi chiều.
Sau khi Doanh Tử Khâm, Trần Khởi và hai thành viên khác trong nhóm cùng nhóm sinh viên của Đại học Turin bàn
giao báo cáo thí nghiệm xong xuôi, dự án giao lưu chính thức kết thúc.
Tiến sĩ Norah bận nhiều việc nên không thể ở lại nước Hoa quá lâu. Vì thế cô ấy lại mời Doanh Tử Khâm một lần
nữa rồi mang theo chút tiếc nuối lên máy bay.
Dự án giao lưu lần này rất thuận lợi, giáo sư Cốc vui mừng, mời bốn người đi ăn.
“Em không đi đâu.” Doanh Tử Khâm từ chối khéo: “Em với bạn trai đã hẹn với nhau rồi.”
Đương nhiên giáo sư Cốc sẽ không làm phiền cuộc sống của thanh niên. Ông gật đầu: “Vậy được, em mau đi đi.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, đi đến phía trước đợi xe.
Không bao lâu sau, một chiếc Maserati dừng lại.
Cửa xe mở ra, Doanh Tử Khâm lên xe.
Các thành viên trong nhóm còn chưa đi, thấy cảnh này, một người trong nhóm tò mò: “Mọi người thấy bạn trai của
em Doanh chưa?”
Trần Khởi ngẩn người, lắc đầu: “Không nhận ra, chỉ thấy một người đàn ông thôi.”
Nói như không nói.
Trên xe.
Phó Quân Thâm xoè tay ta, trong lòng bàn tay có hai cái kẹo pha lê: “Vị vải và vị chanh, em ăn cái nào?”
Doanh Tử Khâm không nghĩ nhiều, cầm một viên lên: “Vị vải vậy.”
Gu ăn kẹo của cô và Ôn Thính Lan giống nhau.
Doanh Tử Khâm vừa ăn kẹo, eo cô bỗng bị siết chặt.
Môi bị nhẹ nhàng cắn một cái.
Nụ hôn của Phó Quân Thâm vẫn luôn nhẹ nhàng, chậm rãi, không có tính áp bách, mang đến sự dịu dàng có thể
khiến người ta chìm đắm trong đó.
Bàn tay đặt lên eo cô, càng hôn càng sâu, hoàn toàn chìm đắm.
Lát sau, Phó Quân Thẩm mới ngừng lại.
Mỗi cô gái căng bóng, đỏ ửng quyến rũ.
Phó Quân Thâm rũ mắt, con ngươi màu hổ phách nhạt