Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vốn dĩ hình thức xử phạt bảo lưu chờ xem xét kia cũng không phải là không thể hủy bỏ. Đợi sau này Nhan An Hòa
có thành tựu gì1 trong lĩnh vực y học, cô ta sẽ đi nói chuyện với khoa y, tặng chút ân tình là có thể xóa bỏ.
Theo thời gian, sẽ khô0ng còn ai nhớ Nhan An Hòa đã làm gì, chỉ là bây giờ Đại học Đế đô đã đuổi học Nhan An
Hòa rồi, tất cả mọi chuyện đều đổ xuốn1g sông xuống bể.
Nhưng đối với Nhan Nhược Tuyết mà nói, đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nh2ất là cô ta cũng bị cách chức, hơn nữa, quyết định này còn có hiệu lực ngay lập tức, không có chút
cơ hội hòa hoãn nào, thậm6 chí cô ta còn không cần phải làm thủ tục nghỉ việc nữa.
Viện trưởng khoa sinh học thông báo cô ta cứ thế đi luôn đư9ợc.
Nhan Nhược Tuyết không dạy nhiều lớp ở Đại học Đế đô, một tuần cũng chỉ có một tiết. Nhưng lương không thấp
lại còn có tiếng. Bây giờ công việc này không còn nữa, cô ta đã mất hẳn một nguồn thu nhập, ngoài ra còn các mối
quan hệ nữa.
Nhan An Hòa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giọng nói run run: “Cô, cô nói gì thế ạ?”
Cô ta bị Đại học Đế đô đuổi học rồi?! Không phải nói chỉ là bảo lưu thôi ư? Tại sao có thể như vậy?
“Cháu còn dám hỏi cô nói gì à?” Nhan Nhược Tuyết rất tức giận: “Rốt cuộc là cháu đã đắc tội với ai?”
Cô ta hoàn toàn không hề nghĩ đến Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm chỉ là sinh viên của Đại học Đế đô, cô không có quyền gì để khiến khoa sinh học đuổi việc cô ta.
Tim của Nhan An Hòa đột nhiên thắt lại, đau nhói, cô ta lẩm bẩm: “Làm sao có chuyện này được?”
Cô ta cũng không thể nghĩ ra mình đã làm gì để liên lụy đến Nhan Nhược Tuyết.
“Nhan An Hòa, cô cảnh cáo lần cuối.” Nhan Nhược Tuyết lạnh lùng: “Bây giờ cháu lập tức trở về, không được đi
đâu hết, cuối tuần nhà họ Kỷ phải chọn người thừa kế rồi.”
“Trước khi cô nắm quyền quản lý nhà họ Kỷ thì cháu đừng có gây ra chuyện gì nữa. Nếu không đừng trách cô
đoạn tuyệt quan hệ với cháu! Sau này cô cũng sẽ không lo cho cháu nữa!”
Nói xong, Nhan Nhược Tuyết tức giận tới mức ném văng điện thoại đi.
Trợ lý củi đầu, sợ mình cũng sẽ bị giận lây.
Cho đến khi Nhan Nhược lên tiếng hỏi anh ta: “Tình hình bên phía châu âu thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị xong.” Trợ lý nhanh chóng trả lời: “Bên phía giáo sư Manuel cũng nói sẽ phải người tới, toàn lực ủng
hộ cô. Cô yên tâm, ngoại trừ cô ra thì nhà họ Kỷ không còn ai có thể liên hệ với các phòng thí nghiệm hàng đầu
quốc tế.”
Nhà họ Kỷ chọn người thừa kế cũng cần dựa trên các mối liên hệ quốc tế. Quả thực chỉ có mình Nhan Nhược Tuyết
là được gia nhập phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới.
Ngay cả Ôn Phong Miên cũng không được.
Nhan Nhược Tuyết ậm ừ một tiếng, tâm trạng của cô ta bây giờ mới miễn cưỡng tốt hơn một chút. Xem ra, vị trí
người thừa kế này chỉ có thể thuộc về cô ta.
Đến lúc đó, cô ta sẽ đuổi hết những người mà cô ta không vừa mắt đi.
Ôn Phong Miên và cả Doanh Tử Khâm cũng thế.
Thành phố Hộ.
Lúc năm giờ sáng hôm nay, ngày 11 tháng 11, ông cụ chung một mình đi nghĩa trang.
Ông cụ đặt bó hoa trước bia mộ, cắm ba nén hương rồi từ tốn ngồi xuống.
“Lão Phó, ông cứ yên tâm.” Ông cụ Chung im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Thằng nhóc thối Phó Quân Thâm sống
rất tốt, nó đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Venus ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Nhà họ Phó của ông là
đỉnh nhất rồi, mấy gia tộc hào môn ở Đế đô đều không thể sánh bằng.”
“Còn nữa, những kẻ từng bắt nạt nó đều gặp phải báo ứng. Tuy tôi đã nói với ông một lần rồi, nhưng mà trí nhớ
của ông không tốt, nói thêm mấy lần nữa để ông thấy mừng.”
Di ảnh trên bia mộ chính là ảnh của ông cụ Phó lúc còn trẻ.
Trên người mặc quân trang, khí khái ngời ngời, nhìn rất anh tuấn và tự tin.
Dường như thời gian chỉ mới như ngày hôm qua, tất cả đều không có thay đổi gì.
“Ông thật sự cho rằng tôi không phát hiện ra ý đồ của ông à?” Ông cụ Chung nói xong, khóe mắt đã đỏ hoe, ông
dụi mắt một cái: “Thực ra ông đã có ý đồ để thằng nhóc thối nhà ông nước cháu gái tôi từ lâu rồi. Chẳng thèm nói
với tôi, còn giả vờ đến ăn chực ở nhờ.”
“Nguyện vọng này của ông đã thành hiện thực rồi. Đợi hai đứa nó kết hôn, tôi sẽ mua ít rượu, anh em ta uống
nhé!”
“Ván cờ hồi đó ông và tôi chơi, tôi vẫn giữ nguyên đến giờ, không động đến…”
Ông cụ Chung nói chuyện rất lâu, đến trưa vẫn chưa rời nghĩa trang.
Dáng vẻ dường như càng già nua.
Trong nhà tổ của nhà họ Chung, quản gia Chung đang ở trong bếp chỉ đạo những người giúp việc.
Sau khi nghe thấy tiếng động, ông ấy bước ra ngoài, cười nói: “Ông chủ, buổi chiều tiểu thư Tử Khâm sẽ trở về sao
ông không đợi cô ấy đi cùng, lại đi một mình thế?”
“Không thể, tuyệt đối không thể đợi con bé.” Ông cụ Chung khoát tay áo, nói thầm: “Nếu như để con bé nhìn thấy
ông ngoại khóc thì danh tiếng cả đời ta biết để đâu?”
Quản gia Chung dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên nói gì.
Ông cụ vẫn còn rất sĩ diện.
Lúc này, cửa biệt thự trong nhà tổ lại mở ra, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói hơi lạnh: “Ông ngoại, ai khóc
thế?”
Ông cụ Chung lập tức đứng thẳng người, oai phong ho khan vài tiếng, quay người lại, chỉ vào quản gia Chung:
“Ông quản gia của cháu khóc đấy, vừa rồi ông ấy khóc dữ dội lắm, than ôi, đúng là chưa thấy bao giờ, ta đang an ủi
ông ấy đây.”
Cũng may là ông đã lau sạch nước mắt trên mặt, không thì chẳng khác nào tự mình và mặt rồi.
Quản gia Chung: “???”
Doanh Tử Khâm hơi nhíu