Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cô ấy hoàn toàn mất đi khống chế, phun ra một ngụm máu. Máu văng tung toe khắp tấm thảm trước cửa, khiến
người khác nhìn thấy mà giật mình.
H1ộ vệ lập tức biến sắc: “Tiểu thư!”
Đến cả Mục Hạc Khanh cũng không ngờ là Mộng Thanh Tuyết lại bị kích động đến mức này. Ông ấy có hơi
ngượn0g ngùng, đứng yên tại chỗ ngây ra như phỗng, rồi lại vô thức liếc nhìn Phó Quân Thầm một cái. Nếu như
Mộng Thanh Tuyết xảy ra chuyện gì trong nhà h1ọ Mục thì người gặp phiền phức là nhà họ Mục. Song, cho dù biết
Mộng Thanh Tuyết muốn đến đây thì nhà họ Mạc cũng chẳng thể ngăn cản cô ấy được. Đị2a vị của các gia tộc ở thế
giới thế tục có cao đến đầu thì cũng không cùng đẳng cấp với giới cổ võ và cổ y.
Hộ vệ lo lắng không thôi, vội lấ6y chiếc bình ngọc mang theo bên người ra: “Tiểu thư, uống thuốc, uống thuốc đi.”
Anh ta mất rất nhiều sức lực mới có thể đút viên thuốc vào 9trong miệng Mộng Thanh Tuyết. Số thuốc này là do
trưởng lão của nhà họ Mộng điều chế riêng dành cho Mộng Thanh Tuyết. Dạo gần đây số lượng người bệnh được
Mộng Thanh Tuyết chữa trị cũng không nhiều, hai năm nay đều không có vấn đề gì cả, sao hôm nay lại phun máu
chứ?
“Mục lão… tôi không… không khỏe.” Mộng Thanh Tuyết gắng gượng nhả chữ, cúi đầu, dáng vẻ rất nhếch nhác,
tiếng ho khan vang lên liên tục: “Khụ khụ khụ… Thanh Tuyết đi trước đây.”
Bấy giờ Mục Hạc Khanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Mục Thừa.”
“Mộng tiểu thư, mời đi bên này.” Mục Thừa lập tức tiến lên trước, khẽ giọng: “Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, tôi lái
xe đưa hai người tới lối vào của giới cổ y nhé.”
“Làm phiền Mục tiên sinh rồi, tôi…” Mộng Thanh Tuyết nói đến đây thì không thể nào nói tiếp được nữa, lời nói bị
tiếng nghẹn ngào thay thế, nước mắt giàn giụa khắp mặt.
Lúc này Mục Thừa cũng ngượng ngùng. Anh ta chẳng biết nên nói gì nên dứt khoát im miệng, cùng với hộ vệ đưa
Mộng Thanh Tuyết ra ngoài.
Bên trong biệt thự, bầu không khí ngưng tụ lại.
“Ta không được báo trước về chuyện cô ấy muốn đến.” Mục Hạc Khanh ngồi xuống bên còn lại của sô pha: “Thật
lòng xin lỗi nhé.”
“Mục lão, ông nói thế này…” Bấy giờ Phó Quân Thâm mới lười nhác ngước mắt lên: “Tại sao phải xin lỗi?”
“Cũng phải.” Mục Hạc Khanh liếc nhìn anh một cái: “Là mi nên xin lỗi ta mới đúng, nhìn xem, mi làm người ta tức
giận đến phun máu luôn rồi kìa.”
“Ừm, xin lỗi, dạo gần đây hơi nghèo, hết cách rồi, đành…” Phó Quân Thâm lướt mắt qua tấm thảm dính đầy máu
một cái: “Đền ông một tấm thảm vậy.”
Mục Hạc Khanh tức đến xì khói: “Cút cút cút, thằng nhóc thối tha, mi đừng để ta nhìn thấy mi thêm lần nữa, ta có
trường thọ cũng bị mi chọc tức thành đoản thọ.”
Không bao giờ có thể nói được tiếng người.
“Mục lão, tức giận hại sức khỏe.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Cháu đi trước đây, ngày 31 cháu sẽ đưa Yểu Yểu ghé
chơi.”
Mục Hạc Khanh xua tay, chỉ mong sao anh đi cho mau. Phó Quân Thâm theo thói quen cột chắc khăn choàng cho
Doanh Tử Khâm và chỉnh sửa áo khoác ngoài cho cô.
Doanh Tử Khâm nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi điều chi: “Cô ấy thích anh.”
“Có lẽ thế? Chí ít thì có người cho rằng như thế.” Phó Quân Thâm không quan tâm lắm: “Nếu không, Yểu Yểu à,
em cho rằng cái tên con cháu dòng chính của nhà họ Mộng đã bị anh đánh cho tàn phế kia sẽ vô duyên vô cớ gây
hấn với anh à?”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Bởi vì Mộng Thanh Tuyết?”
Trong lứa trẻ tuổi, Mộng Thanh Tuyết là thiên tài cổ y. Cho dù cơ thể cô ấy có tật bệnh thì vẫn có không ít người
theo đuổi. Cô ấy còn có vài người anh em, đều rất bảo vệ cô ấy, là một đóa hoa trong lồng kính thực thụ.
“Ừm.” Phó Quân Thâm thản nhiên đáp, giọng điệu có vẻ lạnh nhạt: “Không liên quan gì đến anh, không phải
người cùng một đường.”
Khi đó, chỉ có suy nghĩ báo thù giúp anh gượng đi tiếp. Anh vẫn luôn bước đi ở rìa sinh tử, ép bản thân mình phải
đột phá giới hạn hết lần này đến lần khác, để sở hữu tu vi cao hơn, làm gì có thời gian quan tâm đến những việc
khác. Anh chưa bao giờ trò chuyện với Mộng Thanh Tuyết, chỉ có gặp qua mấy lần nhưng quả thật Mộng Thanh
Tuyết đã mang đến không ít phiền phức cho anh. Liên tục có người đến quấy rối anh.
“Anh ấy à, bây giờ đã có một người anh rất thích và cũng chỉ có duy nhất một người thôi.” Phó Quân Thâm xoa đầu
cô: “Tên của cô ấy là Doanh Tử Khâm, tên ở nhà là Yểu Yêu, anh có ý đồ bất chính, trong lòng toàn suy nghĩ xằng
bậy với người này, anh nghĩ…”
“Xem làm thế nào đưa được cô ấy về, để cô ấy hoàn toàn thuộc sở hữu của anh.”
“Em yên tâm về anh, anh cũng tự tin với bản thân mình tí đi.” Doanh Tử Khâm ngừng một lát, nhướng mày: “Kể
ra, trước đây em có nói với bạn thân của mình là cả đời này em sẽ không kết hôn, sinh con đẻ cái đấy.”
“Hửm?”
“Nuốt lời rồi.”
Phó Quân Thâm cong môi: “Anh biết, em cũng rất rất rất thích anh, buổi tối lúc ngủ em đá tung chăn rồi còn ôm
anh nữa ”
Đột nhiên tâm trạng của anh rất vui vẻ, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Bạn gái à, tối nay em muốn ăn gì?”
“Sườn non xào chua ngọt.”
“Hửm? Không ăn thịt heo nấu cay nữa à? Chẳng phải em rất thích ăn cay ư?”
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Vậy thì ăn luôn.”
Hôm nay cô tiêu hao quá nhiều sức lực, ăn bao nhiêu cũng được.
Phó Quân Thâm rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: “Nuôi phải chú heo rồi.”
Vừa nói dứt lời, eo đã bị nhéo một cái.
“Đừng nghịch.” Anh giữ lấy tay