Chẳng lẽ dựa dẫm vào cậu công tử bột Phó Quân Thâm kia?
Vậy thì Doanh Tử Khâm có thể dựa dẫm bao lâu chứ?
Nghĩ đến thái độ Giang Mạc Viễn với mình mấy hôm nay, Doanh Lộ Vi càng thấy hoang mang hơn.
Tuy cô ta cũng biết là do biến động của cổ phiếu khiển Tập đoàn Giang thị tổn thất rất nhiều nhưng cô ta vẫn hơi sợ. Vốn dĩ do cô ta mắc bệnh máu chậm đông nên bà Giang rất không thích cô ta, nhưng nể tình cô ta là tiểu thư danh giá nhất thành phố Hộ nên bà ta mới đồng ý hôn sự của cô ta với Giang Mạc Viễn.
Vì vậy, cô ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì trước khi cô ta kết hôn với Giang Mạc Viễn.
Chuyện trên Weibo lần này tuy không ảnh hưởng đến địa vị và danh tiếng của cô ta ở trong giới danh môn quý tộc nhưng vẫn sẽ có người bán ra tán vào.
Bà cụ Doanh có tuổi rồi mới sinh cô con gái là Doanh Lộ Vi, vì thế mà cả nhà họ Doanh đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nuông chiều cô ta, không nỡ để Doanh Lộ Vi chịu một chút ấm ức nào.
“Còn chưa gọi được cho nó à?” Bà cụ Doanh nhìn Chung Mạn Hoa ở bên cạnh, châm biếm: “Nhìn đi, tôi đã nói gì nào? Nuôi ong tay áo!”
Nhà họ Doanh không để ý đến chuyện nuôi thêm một người nhưng cô con gái nuôi này quả thật làm phí hoài lòng tốt của họ.
Nếu là bà ta thì đưa bao nhiêu máu, trả bấy nhiêu tiền.
Hai bên rạch ròi với nhau là tốt nhất.
Nếu không phải vì chuyện liên quan đến Doanh Lộ Vi, bà cụ Doanh sẽ không hạ mình đến cái tiệm trà sữa nhỏ ven đường này đâu.
Chung Mạn Hoa cũng vô cùng bực bội.
Bà ta mặt dày đi tìm ông cụ Chung để nhờ ông ra mặt giúp cũng bị ông làm khó.
Ông cụ Chung thẳng thừng mắng bà ta một trận, mắng bà ta không biết tốt xấu, không phân biệt ai thân ai sơ, đã bị mắng như thế rồi, bà ta còn mặt mũi nào để đi nhờ vả nữa?
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột.” Doanh Lộ Vi an ủi bà cụ Doanh: “Tiểu Khâm đang giận chị dâu, mẹ đừng trách chị ấy.”
Cô ta xem đồng hồ trên tay, cười nói: “Giờ là 5 giờ 40, còn 10 phút nữa là Thanh Trí tan học rồi, chúng ta ngồi đợi ở đây, chắc chắn có thể gặp được Tiểu Khâm.”
Bà cụ Doanh lạnh lùng nhìn chung Mạn Hoa một cái, bấy giờ sắc mặt bà ta mới dịu đi: “Vẫn là Vi Nhi hiểu chuyện.”
Doanh Lộ Vi không nói gì nữa, nhìn chằm chằm về phía cổng trường.
Bất kể là dùng cách gì, cô ta cũng phải bắt Doanh Tử Khâm rút đơn kiện.
Ngủ cả một tiết, Doanh Tử Khâm mới thấy khỏe lại phần nào. Vừa hay đã đến giờ tan học các học sinh trong trường tụm năm tụm ba đi ra khỏi lớp.
Cô ngáp một cái, đứng dậy, cũng không thu dọn sách vở, đồ dùng mà chỉ khoác cặp sách lên vai, cầm áo khoác đồng phục lên, không nhanh không chậm bước ra khỏi lớp. Hội học sinh đang trang trí lại bảng thông báo của trường ở dưới lầu. Chung Tri Vãn là nhóm trưởng nhóm tổ chức, cô ta đang ôm tập tài liệu, chỉ đạo các học sinh khác làm việc.
Cô ta vén tóc ra sau tai, mắt vô tình liếc thầy cô gái đang bước ra từ chỗ rẽ cầu thang phía trước.
Đôi chân thon dài, vòng eo mảnh mai, mỗi đường cong đều hoàn hảo đúng điệu. Cô mở một khuy áo sơ mi, làm lộ ra xương bướm, làn da trắng nõn, mềm mại. Phải dùng từ nghiêng nước nghiêng thành mới có thể diễn tả hết được vẻ đẹp này. Khiển cho các học sinh phải liên tục ngoài đầu nhìn, thu hút toàn bộ sự chú ý.
Chung Tri Văn cúi đầu, ánh mắt cứng đờ.
Hội trưởng hội Tuyên truyền Văn hóa là con gái, cô nàng vô cùng ngưỡng mộ nói: “Doanh Tử Khâm thay đổi nhiều quá, trước đây lúc nào cậu ấy cũng cúi đầu nên tớ không phát hiện ra cậu ấy lại xinh đến vậy.”
Xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể khơi dậy một chút để kỵ nào. Vẻ mặt Chung Tri Vãn thờ ơ “Đừng nhìn nữa, mau làm xong rồi còn về nhà.”
Có vài nữ sinh lưu luyến không nỡ dời mắt, sau đó lại bắt đầu buôn chuyện với nhau: “Nghe nói lần này Doanh Tử Khâm đăng ký tham gia Ngày hội Nghệ thuật đấy.”
Chung Tri Vãn nhíu mày: “Cậu ta đăng ký tham gia Ngày hội Nghệ thuật?”
“Không chỉ đăng ký, cậu ấy còn đăng ký mấy hạng mục khác cơ.” Nữ sinh này nói: “Ngoài thư pháp và tranh truyền thống ra thì cậu ấy còn đăng ký cuộc thi vẽ tranh sơn dầu nữa. Thế này đúng là trâu bò quá.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chung Tri Vãn lắc lắc đầu: “Đại khái là do cậu ta thiếu tiền thôi.” Nữ sinh ngẩn người: “Thiếu tiền?”
“Cậu ta cãi nhau với cô tớ xong bỏ nhà ra đi rồi.” Chung Tri Vãn mất tập trung nhìn vào tờ giấy xem trên đó vẽ cái gì: “Có lẽ là thầy giải thưởng của Ngày hội Nghệ thuật cao nên muốn thử xem sao.”
Cô ta không cho rằng Doanh Tử Khâm biết môn nghệ thuật nào đó.
Bất kể là thư pháp hay tranh truyền thống, muốn đạt đến một trình độ nhất định, chỉ có mỗi năng khiếu thôi là chưa đủ, còn phải có một người thầy giỏi nữa. Nhưng người sống ở cái huyện nhỏ kia lấy đâu ra tiền để mời đại sư nổi tiếng chứ?
“Vậy sao?” Nữ sinh cảm thấy tiếc nuối: “Tớ còn tưởng cậu ấy biết nên mới đăng ký cơ.” Chung Tri Vãn rũ mắt, một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên lên tiếng: “Cậu cho tớ một tờ phiếu đăng ký Ngày hội Nghệ thuật đi.”
Nữ sinh ngạc nhiên: “Tri Vãn, cậu muốn tham gia ư? Chẳng phải cậu khinh thường mấy cái này à?”
Chung Tri Vãn