Đi Châu Âu một chuyến cả đi cả về thể nào cũng phải mất đến mười mấy ngày.
Hơn nữa, nhà họ Doanh trước giờ đều nói với bên ngoài Doanh Tử Khâm là đứa con bọn họ nhận nuôi.
Nếu bà ta tổ chức cho Doanh Tử Khâm một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng, thì chẳng phải sẽ khiến người ngoài nghi ngờ ư? Tiếng xấu mười mấy năm trước của nhà họ Doanh không phải cũng sẽ bại lộ hay sao?
Vẻ mặt ông cụ Chung ngay lập tức trở nên lạnh lẽo: “Không có thời gian?”
“Bố, từ nhỏ tới lớn Loan Loan đều được con và Chấn Đình nuôi nấng chiều chuộng, có từng phải chịu khổ bao giờ đầu.” Chung Mạn Hoa mím môi, nhỏ giọng nói: “Một mình nó ở Châu Âu đất khách quê người, không nơi nương tựa, không thể để nó đến sinh nhật cũng phải trải qua một mình đúng không bố?”
“Vẫn còn Loan Loan?” Ông cụ Chung tức giận đập bàn: “Đây vốn là tên thuở nhỏ của Tử Khâm, chúng mày lại đem cho một đứa con nuôi, thế mà giờ còn mặt mũi nói những câu này?!”
“Loạn” đại diện cho phẩm chất tốt đẹp, phong thái duyên dáng, cho nên ban đầu mới quyết định chọn cái tên ấy. “Bốt” Chung Mạn Hoa day day huyệt Thái Dương, chỉ đành thay đổi cách xưng hô: “Nếu không có Tiểu Huyên, thì năm đó rất có thể con đã phải vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Sau khi làm mất con, thần kinh của bà ta càng lúc càng suy nhược, không ăn không ngủ được. Nếu không phải Doanh Chẩn Đình nhận nuôi một đứa trẻ, thì bà ta cũng không biết bà ta có thể chống đỡ được tiếp hay không.
“Đó cũng là đáng đời mày!” Ông cụ Chung càng tức giận hơn: “Mày không biết khi ấy Tử Khâm mới có một tuổi ư? Là chuyện gì mà nhất định phải hai người cùng đi mới được?”
Ông dịu xuống, muốn bình ổn tâm trạng, nhưng vẫn tức tối đến nhức đầu: “Tao thật sự không hiểu được tại sao chúng mày lại làm mất con gái ruột, rồi tìm một đứa con nuôi thay thế.”
“Chung Mạn Hoa, mày giỏi lắm, ông đây cũng phải bái phục gọi mày một tiếng người trong ngành!”
Chung Mạn Hoa bị dạy bảo cũng ôm một bụng tức, vô cùng khó chịu:
“Bố, không phải con đã đón Tử Khâm về rồi đấy ư? Phải, chuyện hiến máu con có chỗ không đúng, nhưng cái ăn cái mặc, con có chỗ nào ngược đãi nó chưa?”
“Mày vốn dĩ không nên ngược đãi con bé!” Ông cụ Chung tức giận đến cực điểm ngược lại bỗng bật cười: “Mày nên bù đắp tử tế mới phái, nhưng kết quả thì sao? Mày để một đứa con gái nuôi giẫm lên đầu chính đứa con gái ruột của mình, bộ não mày bị chó cắn rồi à!”
Chung Mạn Hoa cuối cùng cũng biến sắc, lạnh giọng nói: “Bố, trước đây bố vẫn luôn đối xử với Tiểu Huyên rất tốt, sao bố lại…”
“Bất luận thể nào, Tử Khâm mới là cháu ngoại ruột của tạo.” Ông cụ Chung lạnh lùng: “Những năm qua nó ở bên ngoài phải chịu biết bao nhiêu khổ sở? Tao không thể để một đứa con nuôi vượt qua nó được ”
Ông biết rất rõ, ai mới thật sự là con nuôi.
Chung Mạn Hoa không nói gì nữa. Không phải bà ta không thương Doanh Tử Khâm, dù sao cũng là khúc thịt trên người mình dứt ruột đẻ ra.
Nhưng mỗi lần bà đem Doanh Tử Khâm ra so với Tiểu Huyên, thì lại vừa tức vừa cuống.
Bất kể là học hành hay văn nghệ, đều không thể so sánh.
Lễ nghĩa cũng kém rất xa, bà ta không thể đưa Doanh Tử Khâm tới những buổi tiệc của giới hào môn.
“Mày đi đi.” Ông cụ Chung xua tay, thất vọng hoàn toàn: “Nếu mày đã không muốn làm, thì ông đầy tự làm.”
Ông đã cho Chung Mạn Hoa một cơ hội, nhưng Chung Mạn Hoa không biết bắt lấy thì cũng chẳng còn cách nào.
Tim Chung Mạn Hoa như thắt lại, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói được thành lời.
Sau khi Doanh Tử Khâm đi, Phó Quân Thâm nhìn Nhiếp Triều xử lý sạch sẽ đồng trứng gà vỡ, mới đưa anh ta ra ngoài.
Đi hết một dãy hành lang dài đến căn phòng phía trong cùng. “Thất, thất thiếu…” Yết hầu Nhiếp Triều nhấp nhô lên xuống: “Tôi, tôi có thể chạy được không?”
“Hửm?” Phó Quân Thâm day day mí mắt, cong môi cười: “Không được, vào trong.”
Nhiếp Triều vừa bước vào trong thì đã thấy trên ghế sô pha có một người đàn ông đang ngồi.
Chân anh ta phút chốc đã mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống: “Anh, anh cả.”
Anh ta có dự cảm, sắp có một trận đòn dữ dội chuẩn bị giáng xuống đầu mình. Nhưng điều khiển Nhiếp Triều bất ngờ là, Nhiếp Diệc lại chỉ nhìn anh ta một cái: “Mày đi ra ngoài trước, lát nữa theo tạo về khách sạn.” “Dạ?” Nhiếp Triều vẫn còn đang chìm trong dư vị của việc thoát khỏi cõi chết, chỉ thấy ngơ ngác khó hiểu.
Anh ta gãi đầu, nhưng rồi cũng mặc kệ lý do, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Phó Quân Thâm ngồi xuống chiếc số pha đối diện, anh kéo cúc áo của chiếc sơ mi đang mặc trên người, vẻ mặt lơ đãng: “Em trai anh đúng là gây ra không ít phiền phức cho tôi.”
“Xin lỗi nhé, Quận Thâm.” Nhiếp Diệc trầm mặc trong giây lát: “Ông cụ rất yêu chiều nó, chiều sinh hư rồi.” “Cũng khá tốt.” Phó Quân Thâm