Nữ sinh ngẩn ra: “Vứt xuống hồ á?”
Chung Tri Vãn nói năng thản nhiên: “Nếu vứt vào thùng rác, nói không chừng nó còn biết tự mình bỏ ra.” “Như thế có tàn nhẫn quả không?”
Nữ sinh do dự “Trả con lợn này lại cho lớp A19 hoặc giao cho chủ nhiệm đạo đức không phải là được rồi ư?”
“Cậu nghĩ học sinh lớp A19 sẽ tuân thủ quy định của trường chắc?” Sắc mặt Chung Tri Vãn càng lạnh nhạt hơn: “Không có ai dạy cho bọn họ một bài học, thì sao bọn họ biết điều được?” Nữ sinh kia cảm thấy nói vậy cũng có lý, nhưng vẫn chưa hết đắn đo: “Nhưng mà…” Chung Tri Vãn thấy cô bạn không có động tĩnh gì thì mất kiên nhẫn, lập tức tự mình bước tới, nhấc con lợn mini đang đứng trên mặt đất lên. Bất ngờ bị nhấc lên không trung khiến Đô Đô hơi hoảng sợ, bốn cái chân lợn nhỏ xíu đạp tới đạp lui, giãy giụa không ngừng.
Chung Tri Vãn chẳng để tâm đến những điều này, cô ta đi tới bên hồ, rồi vứt con lợn xuống. Lợn mini rất nhỏ, còn chưa sủi bọt tăm thì đã không thấy bóng dáng đầu nữa.
Chung Tri Vãn lấy khăn ướt ra lau tay, xác nhận không còn dính mùi hôi nữa mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp quay người, thì một sức mạnh từ đằng sau ập tới, đạp thắng cô ta xuống hồ.
“Tôm” một tiếng, động tác cực nhanh, nữ sinh đi cùng còn chưa kịp phản ứng.
Hai giây sau, cô ta kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy cô bé đứng bên bờ hồ, trong lòng ôm con lợn mini ban nãy bị Chung Tri Vãn ném xuống dưới.
Sương mờ mông lung trong đôi mắt phượng kia đã tan đi, mắt cô tựa như một mặt hồ kết bằng.
Nhưng trong khoảnh khắc này, lớp băng đó lại rắc một tiếng vỡ vụn.
Khí lạnh tỏa ra bốn phía, lạnh lẽo đến ghê người.
Nữ sinh không kìm được mà rùng mình.
Cô ta thậm chí còn nhìn thấy sát ý trong đôi mắt ấy.
“Cửu… Ục Ục, cửu với!” Chung Tri Vãn vừa hoang mang vừa sợ hãi:
“Tôi không biết bơi, cứu tôi với!”
Nhưng không có ai động đậy.
“Mẹ nó chứ, Chung Tri Vãn, ác cũng phải vừa vừa thôi chứ?” Cậu em từ đằng sau chạy tới thở hồng hộc, giận dữ đến mất kiểm soát: “Mày làm vậy thì có khác gì giết người không?!”
Mạng của thú cưng thì không phải là mạng chắc? Chung Tri Vãn nào còn nghe được cái gì cô ta hoảng sợ vô cùng đã sắp sụp đổ đến nơi:
“Cứu! Cứu tôi với!” Nữ sinh cuối cùng cũng hồi thần, ngây ngốc nói:
“Tri, Tri Vãn, tớ cũng không biết bơi.”
“Cứu tôi!” Bản năng sinh tồn khiến Chung Tri Vãn hướng về phía cô bé cầu cứu: “Em họ, cứu tôi với…”
Nhưng Doanh Tử Khâm căn bản không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cúi đầu cứu chữa cho Đô Đô đang nằm trong lòng mình.
Chung Tri Vãn lại giãy giụa thêm mấy cái nữa, có vẻ sắp chìm xuống rồi.
Cho đến tận khi cô ta nhìn thấy Giang Nhiên ở cách đó không xa đang đi về phía này, trong lòng cô ta lại một lần nữa thắp lên hy vọng: “Giang Nhiên! Giang Nhiên cứu tôi!”
Giang Nhiên tất nhiên đã nghe thấy, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ.
Biểu cảm trên mặt cậu ta rất thản nhiên, bên môi còn treo một nụ cười khinh miệt, lạnh lẽo.
Giống như bị một xô nước lạnh dội xuống đầu, lòng Chung Tri Vãn cũng lạnh cóng. Một cơn đau thắt ngực, trái tim không ngừng co rút.
Sau khi Doanh Tử Khâm xác nhận Đô Đô không có gì đáng ngại, mới ngẩng đầu lên: “Kéo ra ngoài.”
Hai cậu em bước lên, kéo Chung Tri Vãn đang giãy giụa ở trong hồ ra.
Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, ném thẳng cô ta xuống đất.
Mặt Chung Tri Vãn đỏ ửng vì ngạt thở, đau đớn ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ..”
Cả người cô ta ướt sũng, trông vô cùng nhếch nhác.
Khu hồ Đông dần dần có nhiều học sinh đi tới, bọn họ đều nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi.
Nữ sinh kia giờ mới dám bước lên, cô ta đỡ Chung Tri Vãn dậy, nhỏ giọng nói: “Tri Vãn, để tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé.”
Chung Tri Vãn khó khăn lắm mới khôi phục được nhịp thở bình thường, cơ thể lạnh đến rùng mình.
Cô ta lại quay sang nhìn Giang Nhiên một cái, cậu ta vẫn thản nhiên như không khiến trong lòng cô ta càng thêm khó chịu, mau chóng rời đi dưới sự giúp đỡ của nữ sinh.
“Phì!” Cậu em nhổ một bãi nước bọt: “Loại này mà cũng được gọi nữ thần, đúng là lũ quáng gà.”
“Bố Doanh, xin lỗi cậu, cậu đánh tớ đi.” Tu Vũ rất hổ thẹn: “Tại tớ không để mắt kỹ đến Đô Đô, để nó chạy ra ngoài.”
Mấy ngày này, Đô Đô đã học được cách đi lại.
Có lúc sẽ chạy rất nhanh, chớp mắt là không thấy đâu nữa. “Không trách cậu.” Doanh Tử Khâm lấy ra một viên thuốc, chậm