Phó Quân Thầm đã quen biết bác sĩ tâm lý mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta để lộ biểu cảm như vậy.
Thân là thợ săn, thôi miên sư đứng hàng đầu bảng xếp hạng của NOK, lại là bác sĩ tâm lý, chắc hẳn anh ta không hề có sơ hở nào về việc khống chế biểu cảm. Dù sao, một biểu cảm nhỏ của con người, cho dù chỉ lướt qua khoảng 0,5 giây cũng đã đủ để cho thôi miên sư đọc được suy nghĩ trong nội tâm của họ.
Trong lúc thôi miên sư tiến hành thôi miên sâu cho người khác, giết người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Phó Quân Thâm cau mày, giọng điệu uể oải: “Kẻ nào?”
Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng thở dài: “Một bệnh nhân của tôi, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ấy, không biết bây gi8ờ thế nào rồi.”
Anh ta lại yên lặng một lúc lâu, lắc lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói nhiều, vì vậy bèn chuyển sang chủ đề khác.
“Tình hình của cô ấy đặc biệt, tôi không viết đơn thuốc cho cô ấy.” Bác sĩ tâm lý nói: “Dù sao tác dụng phụ của mấy loại thuốc liên quan đến tinh thần và tâm lý thế này không hề ít.”
Phó Quân Thâm lạnh nhạt ừm một tiếng.
“Có điều…” Bác sĩ tâm lý ngập ngừng: “Cô ấy nhờ tôi chữa bệnh giúp em trai của cô ấy.”
Phó Quân Thâm ngẩng đầu, tựa ra sau: “Anh trả lời thế nào?”
“Tôi đồng ý rồi.” Bác sĩ tâm lý mỉm cười: “Tuy nhiên không phải vì cậu mà là vì cô ấy, có thể cậu không tin nhưng khả năng kiểm soát các biểu cảm nhỏ của cô ấy còn mạnh hơn cả tôi nữa.”
Phó Quân Thâm vẫn chẳng để lộ biểu cảm gì bất ngờ, chỉ mỉm cười:
“Xem ra cô bạn nhỏ nhà tôi đúng là rất lợi hại, khuất phục được cả anh.”
Những thợ săn có tiếng trên bảng xếp hàng của diễn đàn NOK, đặc biệt là ba người đứng đầu cho dù có bỏ tiền ra cũng chẳng mời mọc được.
Tung tích của bọn họ xuất quỷ nhập thần nên cho dù tiền thưởng của bọn họ là cả tỷ đô la Mỹ thì những thợ săn nằm trong tốp 3 vẫn không hề có động tĩnh gì.
Người đứng thứ ba và thứ tư tuy chỉ kém nhau một thứ bậc nhưng chênh lệch lại không thể đong đếm nổi. Càng không cần phải đề cập tới người đứng hạng nhất trên mỗi bảng xếp hạng.
Người đứng đầu bảng xếp hạng thôi miên sự chưa lộ mặt bao giờ, chỉ có vài lời đồn đại mà thôi. Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Bây giờ cậu cần thôi miên à?”
“Không đâu.” Phó Quân Thầm đứng dậy, lười nhác trả lời: “Tôi cảm thấy ở bên cạnh cô bạn nhỏ nhà tôi tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, cũng khỏe lại nhanh hơn, đỡ tốn sức thôi miên của anh, cũng tiết kiệm tiền cho tôi.”
Ngày hôm sau.
Doanh Tử Khâm xin nghỉ phép giúp Ôn Thính Lan, rồi đưa cậu đến phòng tư vấn tâm lý.
“Chị.” Chàng trai kéo góc áo đồng phục của cô gái, đôi môi căng thẳng:
“Em không muốn đi.” “Không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vai cậu: “Em không cần nói chuyện với anh ta, ngủ một giấc là được rồi, nếu không thoải mái em có thể đánh anh ta một trận.” Ôn Thính Lan cảm giác chị gái nhà mình càng ngày càng bạo lực: “..”
Cuối cùng, Doanh Tử Khâm đồng ý với cậu mỗi ngày được ăn thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ, bấy giờ Ôn Thính Lan mới buông tay bước vào.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô tựa người vào lan can, ngắm nhìn trời cao: “Năm năm tuổi, mẹ của nó có quay về một lần sau đó nó chẳng hề mở miệng nói chuyện suốt năm năm trời.”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Vợ của chủ Ôn à?” “Ừm.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Lúc tôi bắt đầu ghi nhớ thì bố đã ly hôn rồi, nghe bố bảo Tiểu Lan vẫn còn một người chị gái, đã bỏ đi cùng với mẹ nó, mãi chẳng thấy quay về.” Ôn Phong Miên không nhắc đến, thời gian lại qua quá lâu, vượt ra khỏi phạm vi hiện tại cô có thể tính toán được nên cô cũng chẳng biết rốt cuộc mẹ ruột của Ôn Thính Lan là ai.
Chỉ lờ mờ biết được hình như vì không chịu nổi cuộc sống nghèo khó ở huyện Thanh Thủy nên sau khi sinh ra Ôn Thính Lan, bà ta đã gói ghém tất cả những món đồ giá trị trong nhà, dẫn theo con gái lớn rời đi.
Sau đó không bao lâu, Ôn Phong Miên nhặt được cô, đồng thời đưa cô về nhà, cho dù cuộc sống của ông túng thiếu đến mức chính bản thân cũng khó được no bụng. Chứng tự kỷ của Ôn Thính Lan rất nghiêm trọng, bác sĩ tâm lý bình thường không chỉ không chữa trị được