Lực vỗ rất nhẹ, gần như chỉ lướt qua.
Nhưng thân là tay súng thần đã hành tẩu khắp nơi trên thế giới, các giác quan của gã cực kỳ nhạy cảm. Dù chỉ là chút gió thổi cỏ lay, gã cũng có thể cảm nhận được.
Sống lưng tay súng thần lập tức cứng đờ, trán gã đổ mồ hôi lạnh, tim đập càng nhanh. Nhưng cuối cùng, gã vẫn quay đầu nhìn lại.
Trăng khuyết treo cao, sao mờ rải rác.
Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên gương mặt cô gái càng tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Thậm chí cô vẫn còn đang đi dép, mái tóc dài cũng xõa tung trên vai. Cặp mắt phượng mơ hồ, mờ mịt như phủ một tầng sương mù nhàn nhạt. Hình như cô vừa tỉnh ngủ.
Nhưng ngực tay súng thần bỗng nghẹn lại, bởi vì gã nhìn thấy thứ cô gái đang cầm trong tay.
Chim Ưng Sa Mạc – Một khẩu súng săn.
Bình thường gã sẽ không dùng đến, chỉ để trong ba lô.
Lúc phát hiện ba lô của mình không còn đặt ở bên chân, rốt cuộc tay súng cũng ý thức được, cô gái trước mặt gã không hề tầm thường.
Gã kinh hãi: “Mày…”
“Pång!”
Doanh Tử Khâm bóp cò, cổ tay thậm chí không hề giật về phía sau. Sở dĩ Chim Ưng Sa Mạc không phổ biến là vì sức giật của nó rất mạnh.
Rất có thể bắn một phát súng mà xương cả cánh tay đều sẽ vỡ vụn, kể cả người dùng súng có là một người đàn ông cao lớn nặng bảy mươi cần đi chăng nữa.
Vừa giải quyết xong một tay súng thần những nét mặt Doanh Tử Khâm vẫn hờ hững, không mảy may thay đổi.
Cô lau sạch Chim Ưng Sa Mạc rồi cất đi. Đoạn cô bỏ cả khẩu AS50 mà tay súng kia đã dùng vào trong ba lô, sau đó nhấc lên.
Tai Doanh Tử Khâm khẽ cử động, cô vừa nghe thấy tiếng bước chân.
Cô cũng không quay đầu, cứ thể chống tay lên lan can, xoay người trượt xuống, mái tóc đen dài tung bay trong gió.
Nội kinh căng tràn của cổ võ giả trong cơ thể bùng lên, cô trực tiếp tung người nhảy từ tầng mười tám xuống.
Đến khi người phía sau đi lên, trên sân thượng đã không còn một bóng người.
Anh chàng bartender lộ vẻ bối rối hiếm thấy, anh ta ngây người:
“Chuyện… chuyện này là ai làm?” Sau khi nhận được tin tức, Phó Quân Thâm đi lên, trông thấy cảnh ấy cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thông tin của anh đã được bảo mật qua nhiều tầng mã hóa, nếu không thì đầu đến mức cả IBI cũng không tìm được anh.
Lần này là bọn anh cố ý tung tin để dụ rắn ra khỏi hang.
Đương nhiên, không phải tung tin cho mỗi cánh thợ săn. Chỉ là Phó Quân Thâm không ngờ tay súng thần đứng thứ 7 này lại chọn ra tay vào hôm nay.
Đúng là không biết chọn thời gian.
Nhưng càng không ngờ là bọn họ còn chưa kịp ra tay, mục tiêu đã đi đời, mà chỉ đến chậm có vài giây thôi. “Không phải là cô bồ của cậu đấy chứ?” Vừa hỏi dứt câu, anh chàng bartender đã tự phủ nhận luôn:
“Không đúng, nếu cậu có bồ, tôi chắc chắn phải biết.”
Dùng một chút, anh ta lại hỏi: “Đó là người yêu thầm cậu à?”
Lúc này, Phó Quân Thẩm mới ngẩng đầu, ngước cặp mắt đào hoa lên:
“Người yêu thầm tôi nhiều lắm, anh nói ai cơ?”
Bartender: “…” Đủ rồi đẩy, đồ tự luyến. Cơ mà quả thực Phó Quân Thâm có đủ vốn liếng để tự luyến. Anh chàng bartender thắc mắc: “Kẻ thù của cậu nhiều như thế, ai lại giúp cậu nhỉ? Không giết cậu đều là người tốt.”
Phó Quân Thâm không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ thờ ơ nói: “Đây là một lời cảnh cáo.”
Nét mặt anh chàng kia thoáng run lên. Cảnh cáo những thợ săn khác đừng tùy tiện ra tay bằng không đây chính là hậu quả.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Ngoại trừ bọn họ, còn ai biết có một tay súng thần ẩn nấp ở đây nữa?
Cho dù