Chung Tri Vãn không đáp, hỏi lại một lần nữa: “Anh Lâm, anh trả lời trước đi, anh thấy bức tranh chữ này thế nào?
Lâm Tỉ do dự rất lâu, lắc đầu: “Không dễ nói.”
Chung Tri Vãn sững sờ: “Sao lại không dễ nói?”
“Em đừng nghĩ nét chữ trông có vẻ tuỳ ý, nhưng người viết bức này hắn có thâm niên lâu năm.” Lâm Tử cầm lấy quyển trục, chỉ vào một câu thơ trong đ9ó: “Em xem chỗ này đi, nét điểm xuyết, kết cấu và bố cục, có thể nói là tuyệt vời.”
“Hơn nữa rõ ràng tác giả còn viết một lèo không dừng bút.” Anh ta thầm cảm thán: “Như thể mà vẫn có thể viết một cách hoàn hảo đến vậy, đúng là lợi hại.”
Chung Tri Vãn đã có tính toán: “Nói như vậy, bức tranh này không thể do một học sinh cấp ba viết được? “Học sinh cấp ba?” Lâm TỶ bật cười:
“Đừng nói là học sinh cấp ba, cho dù là thầy cũng chưa chắc đã viết được như vậy.”
“Tri Vãn, em cũng theo học thầy hơn chục năm rồi, đến chút việc này cũng không phán đoán được à?”
Chung Tri Vãn cũng nghĩ như vậy, cô ta cười: “Anh Lâm, em hiểu biết nông cạn, anh có thể đoán được bức tranh chữ này thuộc trường phái nào không?” Mỗi một nhà thư pháp đều có một định hình phong cách riêng, đặc biệt là những nét chữ đặc thù, không ai có thể mô phỏng lại được.
“Hừm…” Lâm Tỉ cau mày, xem xét cặn kẽ lại một lượt: “Nét chữ này viết theo chữ Hán Hành Khải, có thâm niên lâu năm trong nghề, nhưng phong cách lại không rõ rệt, chắc là tác phẩm của đại sư Nguy Hậu.”
Nói rồi, anh ta lấy ra một quyển trục khác từ trên giá sách trong thư phòng, mở ra. “Em xem này, đây là một tác phẩm của đại sư Ngụy Hậu, anh xin được từ thầy mình.”
Chung Tri Vãn quan sát, cố kiềm chế nụ cười lộ liễu trên môi: “Đúng là giống thật.”
Thật ra cũng không giống hoàn toàn, chí ít theo như cô ta thấy, bức tranh mà Doanh Tử Khâm gian lận, còn đẹp hơn cả Ngụy Hậu.
Chung Tri Vãn thầm tính toán một chút, lại nói: “Anh Lâm, bây giờ chúng ta đi tìm đại sư Ngụy Hậu được không?”
Lâm Tỉ ngẫm nghĩ một lát: “Được.”
Trước tiên anh ta gọi một cuộc điện thoại, xác nhận Ngụy Hậu đang ở nhà, mới lái xe dẫn Chung Tri Vãn đến nơi ở của Ngụy Hậu
Vào lúc này, Ngụy Hậu đang phơi nắng ở trong sân.
Ông ta đã ngoài năm mươi, địa vị trong giới nghệ thuật cũng không nhỏ. Chỉ có điều vài năm gần đây Ngụy Hậu không còn động đến bút nữa, cũng không có tác phẩm mới, không rõ nguyên nhân vì sao. “Đại sư Ngụy Hậu.” Lâm Tỉ lên tiếng chào hỏi: “Đây là đàn em của cháu – Chung Tri Vãn.”
Ngụy Hậu nheo mắt lại nhìn, dáng vẻ tự cao tự đại: “Có việc gì?”
Lâm TỶ bước lên, đưa quyển trục cho ông ta: “Đây có phải tác phẩm của ngài không?”
Ngụy Hậu vốn không bận tâm lắm, đến khi ông ta trông thấy nét chữ bên trong quyển trục, mắt bỗng sáng hẳn lên.
“Đây là quyển luyện chữ của tôi.” Ông ta cầm lấy quyển trục, cười hoà nhã: “Tiểu Lâm, sao cậu lại có quyền trục này thế?” “Do Tri Vãn mang tới ạ.” Lâm Tử cũng cười: “Đại sư Ngụy Hậu, mấy năm không gặp, bản lĩnh của ngài lại cao hơn rồi.”
“Đương nhiên.” Ngụy Hậu xua tay: “Không có gì thì về đi.”
“Anh Lâm, em có chuyện muốn nói riêng với đại sư Ngụy Hậu.” Chung Tri Vãn mím môi: “Lát em sẽ ra sau.”
Lâm Tử cũng không hỏi, gật đầu ra ngoài trước.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Ngụy Hậu và Chung Tri Vãn.
Chung Tri Vãn nói thẳng: “Đại sư Ngụy Hậu, cháu biết bức tranh chữ này không phải do ông viết.”
Ngụy Hậu sững người, thẹn đỏ mặt: “Tiểu Chung, cháu nói gì thế?”
“Những bức tranh chữ này, có thể do ông viết.”
Chung Tri Vãn cười, chỉ đường rẽ lối: “Đại sư Ngụy Hậu có con dấu riêng không?”
***
Ngày 6 tháng 4.
Trường Thanh Trí đã cho người bố trí sân khấu sẵn sàng từ lâu, trước cổng trường còn treo một tấm biển quảng cáo.
Hôm nay không chỉ có các nhà có danh tiếng trong giới nghệ thuật, mà còn có không ít truyền thông.
Ngày hội Nghệ thuật của Thanh Trí, nhằm bảo đảm sự công bằng, minh bạch, trước giờ đều truyền hình trực tiếp.
Cũng là để cho những nhà nghệ thuật không tham dự được, có thể tìm được các mầm non tốt.
Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế ngáp ngủ, đưa tay kéo chiếc nón bóng chày thấp xuống, che nắng. Cơ thể cô hồi phục rất tốt, nhưng những lúc buồn tẻ cô vẫn hay cảm thấy buồn ngủ.
“Chín giờ sẽ bắt đầu khai mạc, buổi chiều mới công bố giải thưởng