Năm nay Lục Chỉ hai mươi sáu tuổi, theo học ngành Đông y tám năm, còn tốt nghiệp trường Đại học Y học cổ truyền Để đô, đương nhiên sẽ hơi kiêu ngạo.
Bởi vì cô ta và Doanh Lộ Vi có quan hệ thân thiết, dẫn đến việc cô ta cũng không ưa Doanh Tử Khâm. Đặc biệt Doanh Tử Khâm còn vu oan giá họa cho cô ta, hại cô ta bị bổ hạn chế tài chính lâu như vậy. Quan trọng nhất là, bởi vì phiên xử lần trước, nhà họ Ngô bị niêm phong tài sản, khiến thầy của cô ta cũng gặp không ít rắc rối.
May là nhà họ Ngô kém xa nhà họ Mộng, các gia tộc lớn đều không muốn đắc tội với bác sĩ, cuối cùng mới không có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng cho dù là vậy, công việc tại Đế đô của cô ta cũng tan thành bọt biển, chỉ có thể tìm quanh quanh tại thành phố Hộ.
Tuy nhiên, các bệnh viện lớn như bệnh viện Số 1 sẽ không nhận bác sĩ Đông y trẻ tuổi như cô ta. Lục Chỉ không còn cách nào khác, chỉ đành tìm việc ở các bệnh việc khác. Cô ta nghe các bác sĩ ở bệnh viện Số 1 nói gần đây bệnh viện Thiệu Nhân đang cần tuyển rất nhiều người, cô ta bèn đến xin việc thử.
Không ngờ lại bắt gặp đứa con nuôi Doanh Tử Khâm ở đây.
Vừa trông thấy cô gái, Lục Chỉ ôm một bồ tức lao tới xổ một tràng:
“Mày đã học ngành Đông y và lý luận Đông y cơ bản chưa? Mày có biết làm sao để phân biệt các loại thuốc có chứa độc tố không? Có hiểu thế nào là tứ chẩn không?”
* Tứ chẩn: Bốn phương pháp bắt bệnh của Đông y, bao gồm nhìn sắc mặt, nghe âm thanh, hỏi triệu chứng và bắt mạch.
Giọng điệu cô ta chế nhạo: “Tao nghe Lộ Vi nói thành tích học tập của mày ở Thanh Trí lúc nào cũng đội sổ, điểm môn toán và tiếng Anh chỉ được một số mà cũng đòi học y hả?”
Ngành y, không phải ai cũng đặt chân vào được. Để tinh thông thì càng khó như lên trời, các sinh viên ngành y đều phải học năm năm trở lên.
Lục Chỉ không hề kiềm chế giọng nói của mình, cứ oang oang, thu hút toàn bộ ánh nhìn của những ứng viên đến xin việc. Có ánh mắt kinh ngạc, cũng có ánh mắt phán xét.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, như thể chỉ vừa mới nhận thức được ở đây có người tên Lục Chỉ.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt điềm nhiên, dường như nhìn thấy được lòng người.
Lục Chỉ bần thần, trong vài giây cô ta đứng ngẩn ngơ, cô gái đã đi tự lúc nào, không buồn quan tâm đến cô ta. Những lời của Lục Chỉ như muối bỏ bể, cô ta tức điên người, nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành ngồi đó mặt nặng mày nhẹ.
Một số người đến xin việc cảm thấy Lục Chỉ thật lạ lùng, tụm lại thì thầm to nhỏ.
Đặc biệt là dáng vẻ xoay người đẹp như thiên thần của Doanh Tử Khâm khi nãy, khiến mọi người bồi hồi xúc động. Lại còn là một cô bé chưa trưởng thành, tuổi tác những người xin việc đều khoảng ba, bốn mươi tuổi, có con cái cả rồi, nên càng có háo cám với cô bé.
“Cải con bé kia bị sao vậy, người ta đâu có đụng chạm gì đến cô ta mà nói năng khó nghe như thế.”
“Học hành kém chỉ có thể nói là không giỏi chuyện học hành, hồi trước tôi đi học cũng có giỏi toán, giỏi tiếng Anh đầu mà vẫn đỗ vào trường y đấy thôi?”
“Đúng là chịu luôn, hy vọng cô ta không được nhận vào làm, hoặc là tôi không được nhận, tôi không muốn làm đồng nghiệp với loại người này.”
“Haiz, ai nói không phải chứ.” Lục Chỉ nghe vậy, cười nhạt: “Liên quan gì đến mấy ông? Bớt nói xấu sau lưng người khác đi. Thể tốt nhất là các ông đừng được nhận vào làm, bằng không ngày nào cũng trông thấy tôi, chẳng phải sẽ rất khó chịu trong lòng ư?”
Cô ta có bằng tốt nghiệp của trường Đại học Y học cổ truyền Đế đô, thành tích học tập hơn hẳn những người khác.
Bệnh viện Thiệu Nhân đang thiếu nhân sự, không nhận cô ta thì còn nhận ai?
Lục Chỉ hừ lạnh một tiếng, lấy ra túi trang điểm trong túi, ngồi dặm lại phấn.
***
Bên ngoài bệnh viện.
Phó Quân Thầm vẫn đang ngồi trong xe, nhìn cô gái bước xuống bậc thang, kéo cửa ghế phụ bước vào.
Doanh Tử Khâm ngồi vào xe, cài dây an toàn: “Bây giờ tôi phải phỏng vấn các ứng viên.”
“Ông Mục nên cảm ơn em.” Phó Quân Thầm nghe thể, ngước mắt lên nhìn: “Ông ấy vứt cho em một cái bệnh viện nát, cũng không biết có phải rộng lượng thật không.”
Nhà họ Mục sở hữu rất nhiều tài sản, bệnh viện Thiệu Nhân chỉ là một trong số những tài sản không đáng bận tâm của họ. Mục Hạc Khanh chọn bệnh viện Thiệu Nhân để tặng cho Doanh Tử Khâm, kỳ thực cũng đã suy tính rất kỹ. Bởi vì ông biết, ông tặng những thứ khác, Doanh Tử Khâm chắc chắn sẽ không nhận. Có điều méo mó có còn hơn không, cho dù bệnh viện Thiệu Nhân vẫn như cũ, thu nhập vẫn hơn những bệnh viện thông thường khác.
Doanh Tử Khâm trái lại không bận tâm: “Có thể kiếm tiền.”
Nghe bốn chữ này, Phó Quân Thầm tư lự trong chốc lát, sau đó bật cười: “Yểu Yểu, em đó, em vẫn chưa trưởng thành, không cần phải bận tâm đến vấn đề tiền bạc, nếu em thiểu tiến cử trực tiếp hỏi anh là được rồi.”
Chỉ mấy lọ thuốc mà cô cho anh, giá trị chắc chắn đã hơn triệu rồi.
Nhưng cô lại từ chối không nhận thẻ của anh.
“Ừ.” Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước, chậm rãi: “Không cần.”
“Sao thế?” Phó Quân Thâm gõ nhịp trên vô lăng: “Anh nói rồi, không cần ngại.”
Doanh Tử Khâm thủng thỉnh liếc anh một cái: “Tiên mình kiểm tra có cảm giác thành công hơn, của anh á, không có ý nghĩa gì.”
Phó Quân Thâm không còn gì để nói.
Anh chống tay sau gáy, đành chịu bó tay. Cô bé đang coi việc kiếm tiền là một niềm vui, xem ra nếu anh làm phiền thì sẽ trở thành tội nhân.
Chiếc Maserati lăn bánh, di chuyển tới một trung tâm thương mại gần bệnh viện Thiệu Nhân nhất.
Sân thượng có một nhà hàng lẩu do một đầu bếp Xuyên Du mở, hương vị chính tông.
Một người một nồi lẩu nhỏ, sạch sẽ vệ sinh. Lần này, Doanh Tử Khâm thành công gọi được lẩu dầu cay. Phó Quân Thâm không ăn cay nên gọi cho mình một suất nước lẩu hầm xương, thanh đạm. Lúc này đang là giờ cao điểm của nhà hàng, trong tiệm biển người đông đúc.
Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm dung mạo nổi bật, nhan sắc xuất chúng, cho dù chỉ là đi ăn lẩu, cũng trông như quý tộc châu Âu thời trung cổ, từng hành