Tiếng bước chân của anh khiến cô bất ngờ, nghiêng ngả ghé đầu hỏi han.
" Sao hôm nay anh về sớm vậy? "
Chi Sơ không nói, chân rảo bước ôm chầm lấy cô bày tỏ.
" Nhớ em.
"
Đôi má hứng lên chút hồng hào, tay không sức lực chọn đẩy anh ra.
Vừa kịp lúc Diệp Nhân Trì vội vã chạy bạt mạng bước vào, đứng cúi người không ngừng thở d ốc oán trách.
" Ngài…hộc hộc… cứ làm việc theo cảm tính như vậy…hộc…hộc…công ty sẽ lâm nguy mất! "
Phân nửa gương mặt anh đen lại, đôi mắt liếc xéo đuổi thẳng cậu ra ngoài.
Biểu cảm ủ rũ lê bước ra khỏi cửa bị Mặc Linh Linh nhìn thấy, tay che khuôn miệng cười khúc khích thỏa mãn.
" Cô cười cái gì hả!?? "
Thấy bị cậu phát hiện, cô nhanh chân bỏ trốn ra sau vườn.
Nhân Trì kiên nhẫn chạy vọt theo cô bắt trọn cánh tay kéo lại về mình.
" Anh…buông ra! "
" Cô bao nhiêu tuổi rồi? "
Nghe được câu hỏi đột ngột của cậu khiến cô bất ngờ, phải mất một lúc định hình lại tâm trí mới dám trả lời.
" Hai mươi hai.
"
Câu nói vừa thốt ra bàn tay cậu lại càng nắm chặt cô hơn nữa, cảm xúc hỗn loạn tiến gần hỏi xoáy sâu.
" Năm cô mười bảy, có bạn trai chưa? "
" Anh có ý gì? "
Chợt tỉnh lại trong thoáng chốc, bàn tay nắm cánh tay cô đến ửng đỏ dần nới lỏng, cậu ý thức được bản thân đã quá vội vã.
" Không có gì… "
Nhân Trì xoay người toan bỏ đi thì bị tiếng nói ngân lên từ cô thốt ra, cậu khựng lại tức khắc.
" Tôi có! "
" Người đó là ai cô nhớ chứ? Bạn trai cô tên gì!? "
Đầu cô nhức nhối không thể tả, mọi kí ức xáo trộn liên tục nhảy không ngừng trong đầu cô một cách hỗn loạn.
" Tôi…không rõ… "
Diệp Nhân Trì không phục, cậu quyết tìm cho ra ngọn nguồn câu chuyện.
Điều gì khiến Linh Linh quên mất quãng thời gian bên cạnh mình lâu tới vậy.
Một loạt hành động khó hiểu của đối phương khiến cô hoang mang bối rối.
Hoàn toàn không ý thức được người đàn ông trước mắt này là người bạn trai năm đó cô yêu sâu đậm.
Ngước nhìn cậu bỏ đi khuất bóng, lòng có chút gợn gợn quen thuộc.
" Thật là một