Tố Lệ Đào nằm yên trên giường bệnh, may thay thân thể không bị thương quá nặng chỉ bị nứt xương gót chân.
Sự đau đớn bên dưới chân nào có bằng nỗi đau trong tâm can đang mục rữa, cô khóc đến ướt gối cũng chẳng thấy ai bên cạnh.
Cánh cửa phòng chợt mở, trợ lý của anh bước vào đặt trên bàn một tô cháo nóng.
" Phu nhân ăn cho lại sức.
"
" Chồng tôi đâu? "
Trợ lý yên ắng không dám đối diện thẳng mặt, đứng dậy cúi chào rồi rời đi.
Lúc này anh mới xuất hiện, tiếng bước chân chậm rãi tiến gần, mùi hương ấy lại tỏa rộng cô cảm nhận được mỗi khi anh ở cạnh.
" Tố Lệ Đào cô điên rồi sao? "
" Cô có biết đó là lầu 3 không? Cô muốn chết tới vậy à? "
Lệ Đào nước mắt lưng tròng tựa người ngồi dậy muốn đáp lại.
" Hàn Chi Sơ, chi bằng chúng ta hãy ly hôn đi."
Câu nói như vứt một ngọn đuốc xuống biển lửa, lòng nóng giận đạp đổ bàn phía trước khiến tô cháo nóng văng lên người cô.
Anh hốt hoảng chạy đến lau sạch, cô chỉ có thể cười khổ nhìn anh.
Cơn giận của anh cũng dần nguôi, từ tốn ngồi cạnh cô như muốn hỏi đôi điều.
" Lí do gì khiến cô phải làm tới mức này.
"
Lệ Đào lắc nhẹ, tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp.
Bỗng chốc Hàn Hoa Nguyệt chạy vào bày ra vẻ mặt lo lắng.
" Trời ơi con dâu!! Con không sao đó chứ? Mẹ lo cho con lắm đó.
"
Rõ là cô nhìn thấu bộ mặt giả tạo của bà ta nhưng lại không muốn vạch trần, tay lại thu về vị trí cũ mỉm cười nói bản thân không sao.
Hàn Chi Sơ thấy mẹ cũng yên tâm để cô lại rồi trở về với núi công việc dở dang, anh còn chưa đi được bao xa Hoa Nguyệt đã giơ tay cao vút tát mạnh vào mặt cô, mỉa mai thân vợ mà không biết điều.
Bao tủi thân ùa về với vết hằn tay trên má, trong cái nhà này cô nào khác một con ở không hơn không kém bị chồng mình vứt bỏ.
Lệ Đào không dám trách móc mẹ chồng, gạt nước mắt muốn được về nhà thăm mẹ và em.
Hàn Hoa Nguyệt một mực không cho, cô nài nỉ da diết tới mức chân đau vẫn muốn quỳ lạy bà ta mới mở rộng chút lòng người cho phép cô đi trong 1 ngày.
Được trở về nhà thăm lại mẹ và em, cô cố gắng uốn nắn lại biểu cảm hạnh phúc.
Cho tới khi mẹ ôm lấy lo lắng hỏi han, cô không nhịn được mà bất giác chảy lệ bổ nhào vào lòng mẹ khóc nức nở.
" Mẹ...con muốn ly hôn...con thật sự không thể chịu được nữa! "
Câu nói ly hôn này nảy ra, người mẹ vội vã khuyên can trong sợ hãi.
" Lệ Đào, mẹ biết con phải chịu khổ không ít.
Nhưng mẹ xin con hãy nghĩ cho gia đình này, em con còn quá nhỏ để phải bước chân ra đời.
"
Cô lau