Mãn Tự Phong gắp từng miếng nhỏ đưa vào miệng thưởng thức, vốn định làm riêng cho Lệ Đào được vui, sự xuất hiện đột ngột của Chi Sơ khiến anh bất mãn không ít.
" Hàn tổng cũng ăn thử chút đi.
"
" Không cần, lát tôi đưa vợ tới nhà hàng ngon hơn đống vô bổ này.
"
Bị chọc tức, anh nắm chặt vào khăn trải bàn mặt tối sầm xám xịt.
Tố Lệ Đào vừa bước ra khỏi cửa đã bị Chi Sơ thâu tóm kéo lại vào phòng khóa trái chốt cửa.
" Anh đang làm gì vậy!!? Tự Phong còn ở bên ngoài đó! "
" Em biết lúc tôi chứng kiến cảnh nói cười của hai người có cảm xúc gì không? Tôi suýt chút nữa vì cơn ghen tức đã giết quách tên đó cho bớt gai mắt.
"
Cô sợ hãi lùi dần va chạm phải bức tường sau lưng.
" Chi Sơ…anh có ý định giết người…? "
Vừa nhìn bộ dạng có ý né tránh mình, anh hốt hoảng ôm chầm lấy cô vào lòng vuốt v e sống lưng để cô cảm thấy thoải mái.
Hơi ấm nhẹ tựa bao quanh ôm trọn cảm xúc lạc lõng bên trong, con người luôn lựa chọn thời điểm tốt nhất để trở nên yếu mềm.
Thời gian ngắn ngủi được ở bên anh, trải qua hàng loạt những khung bậc cảm xúc từ vui tới bật khóc, sự tín nhiệm dần hình thành vừa rồi sụp đổ.
Đôi mắt ứa lệ dụi dụi lên vai anh, cảm giác ướt đẫm trên mình khiến hành động anh nhanh chóng trở nên hấp tấp.
" Đừng khóc, anh đã hứa sẽ không khiến Hàn phu nhân đổ lệ thêm lần nào nữa mà… "
Đôi mi ướt nhòa được anh lau sạch chùi nhẹ.
Cô nước mắt nước mũi thút thít thốt không thành lời cầu xin anh dừng đoạn tình cảm nửa vời.
" Xin anh…ngừng yêu tôi được không… "
" Tôi sợ một ngày nào đó…sẽ bị anh làm cho cảm động không thể tách rời… "
Anh vì câu nói này của cô mà kích động hôn nhào lấy cô tới tấp, toàn thân theo phản xạ dìu dắt đưa cô lên giường nằm sõng xuống an toàn.
Đối diện với người chồng mình ngây