Đối diện với cái nhìn trực tiếp từ cô, cậu lúng túng đáp lại.
" Chủ tịch vừa kí kết một dự án được triển khai gần đây nên có ghé qua khảo sát xung quanh.
"
Vừa nói tay nắm chặt run rẩy mông lung cầu xin cô.
" Phu nhân, nếu người không trở về chủ tịch sẽ không xong mất! "
Lệ Đào quả quyết buông xuôi, cô hướng nhìn thăm dò xem anh có phát giác ra điều gì hay không.
Khi đã chắc chắn bản thân chưa bị lộ mới thở phào nhẹ nhõm nhìn cậu.
" Đừng nói với anh ấy buổi gặp mặt hôm nay, tôi sẽ không trở về đâu.
"
Diệp Nhân Trì rầu rĩ nghe tiếng gọi từ anh liền vội vã cúi chào rồi bỏ đi.
" Cậu vừa đi đâu mất tăm vậy? "
" A…phía này còn một số thứ khá thú vị tôi bị cuốn hút.
"
" Đừng đi lung tung nữa.
"
Cô lặng người trước gương mặt thân quen lạnh băng vô cảm ấy, bóng dáng anh lướt qua khiến tim cô lại dội lên cơn đập loạn nhịp khó kiểm soát.
Hai người cứ vậy lướt qua nhau thêm lần nữa, bỏ lỡ mất cơ hội gặp mặt.
Cô bơ phờ bước về nhà gom lại đống thực phẩm tươi sống, Mãn Tự Phong mau mải chạy ra giúp cô một tay mới phát hiện ra nét mặt có chút đáng tiếc.
" Đào Đào? "
Suy nghĩ mãi cuộc gặp mặt vừa rồi, gương mặt cô thương nhớ trong suốt những tháng ngày trốn tránh đã xanh xao đi không ít.
Tiếng gọi tên cô cứ văng vẳng mãi đều bị phớt lờ vô cớ.
" Đào Đào!? "
" H-hả, sao vậy? "
" Em đang mất tập trung đó, không khỏe chỗ nào sao? "
" Em ổn… "
Anh bất an lo lắng, cô né tránh anh không ngừng viện cớ bỏ về phòng nghỉ ngơi.
Tâm tư quyến luyến không rời, bức chân dung hai người chụp chung cô cất gọn vào một nơi kín đáo.
Chốc chốc lại lôi ra ngắm nhìn hồi tưởng, tâm thế tĩnh lặng đăm chiêu nhìn anh cười tươi trong bức ảnh.
Ngón tay khẽ lả lướt nhè nhẹ nhớ nhung.
" Giá như em không phải Tố