Bước về căn nhà dưới ngọn đồi thoai thoải, bà đứng đợi cô từ trước niềm nở với gương mặt hiền từ, nhè nhẹ tiến tới đưa cô vào trong.
Lệ Đào len lén gạt nước mắt nhỏ giọt nắm lấy đôi bàn tay già nua.
" Cháu phải về rồi… "
Bà ân cần nhìn cô, đong đưa gật khẽ.
" Về được là tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé.
Thời tiết thay đổi thất thường dễ dính bệnh vặt.
"
Cô xúc động ôm chầm lấy bà nước mắt lưng tròng bám chặt không buông.
Bà nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về đứa cháu gái an ủi.
" Ngoan, lớn rồi đừng khóc nhè chứ.
"
" Con sẽ nhớ bà lắm…bà… hức… "
Mãn Tự Phong vừa kịp chạy ra chưa kịp định hình mọi chuyện, cô lau đi gò má ướt đẫm ôm lấy tạm biệt anh.
" Em phải về rồi…cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em… "
Anh bất ngờ nghe tin có chút hoài nghi bấu chặt bả vai cô tra hỏi.
" Cái gì!? Hắn tìm thấy em rồi sao? Tên khốn kiếp đó lại muốn em trở về nơi chết tiệt đó!!? "
" Anh hỏi nhiều điều vậy sao em trả lời nổi đây.
"
Cô phiền lòng thở dài nặng nề.
" Em định sẽ trở về trong hai tháng rồi mới quyết định ly hôn… "
" Là do hắn nói sao? "
Bần thần gật đầu khẽ, anh tức sôi máu định vác gậy đi đánh người.
Cô ngăn lại nói bản thân nguyện ý anh mới buông sõng tay xuống buồn tủi nhìn cô.
" Em vẫn luôn yêu Chi Sơ…phải không…? "
" Xin lỗi… "
Lời xin lỗi từ miệng cô thốt ra anh không thể nhận, nổi u ám bủa vây thôi thúc đôi chân chạy thật nhanh ra khỏi ánh mắt thương cảm đó.
" Anh luôn không bằng Chi Sơ…anh thua rồi! "
" Không…ý em không phải vậy… "
" Đừng nói nữa…em mau đi đi… "
Cô buồn phiền muốn an ủi anh nhưng bị xua đuổi.
Đôi chân cất bước chốc chốc lại ngoáy lại nhìn.
Gương mặt nhiều nếp nhăn yên lặng lại cất lời bày tỏ nỗi đồng tình.
" Không cần lo cho nó, tính nó vốn thích hơn thua cho bằng được, cháu dọn hành lý dần rồi xuống ăn cơm đi.
"
Mãn Tự Phong vụt chạy về phòng đóng sập cửa lại khóc trong câm lặng.
Bàn tay ôm trọn khuôn miệng ngăn cho tiếng khóc không thể thất thoát