Xả hết gánh nặng trong người, Điệp Vy thở phào bước ra vấp phải bậc sàn ngã nhào về phía trước.
Mãn Tự Phong bất mãn đỡ cô lại bực dọc.
" Tuổi còn nhỏ mà lưng đã đau tới không đi nổi rồi sao? "
Cô đỏ bừng ngượng nghịu đẩy mạnh người anh ra oán trách.
" Ai bắt chú đỡ tôi chứ!? "
" Tôi chỉ muốn quay lại lấy đồ để quên, ai thèm đứng đợi cửa đỡ con nhóc láo lếu suýt chút nữa đã hôn sàn rồi.
"
Cao Điệp Vy nổi đóa phóng nhanh ra ngoài không muốn đáp lời, bị giáo huấn một trận càng khiến máu nóng cồn cào.
Anh không để cô đi dễ dàng như vậy, một tay túm chặt kéo cô về phía mình nghiêm túc muốn hỏi.
" Tôi già tới vậy sao? "
Dường như nắm được điểm yếu của tên trước mặt, cô nhếch mép tự tin chê bai.
" Cái bản mặt già chát như vậy chú thật sự là muốn tôi miêu tả chi tiết? "
Không can tâm nắm chặt tay cô áp sát, anh nặng tình giận hờn muốn thông qua cô biết được cái nhìn từ bên ngoài đối với Lệ Đào anh đã quá già rồi sao.
" Nói đi, tôi muốn nghe! "
Lời nói vốn định chọc tức qua loa sao giờ lại bị ép nói ra cảm nhận rồi?
Cô trở tay không kịp đứng chết lặng, hoàn hồn mới nhanh tay đẩy anh ra.
" Không biết!! Chú đừng ép người nữa! "
Chạy vọt ra bên ngoài t hở dốc, tim bất thình lình đập loạn với cảm giác khó tả.
Vừa hay tới lúc chào tạm biệt mọi người, cô cùng lên xe trở về thành phố.
Bầu không khí u ám bao vây khiến Điệp Vy khó xử, hai người không ai tiếp chuyện, Lệ Đào nghiêng đầu trầm lặng hướng ánh nhìn về phía cửa sổ điềm tĩnh.
Muốn bớt căng thẳng Điệp Vy nghĩ đủ cách bắt chuyện đều bị dập tắt nhanh chóng.
Mãi cho tới lúc bước chân vào nhà cô mới thở dài quay người nói chuyện với anh.
" Tôi đồng ý quay lại không có nghĩa anh muốn làm gì thì làm, trong hai tháng này anh tuyệt đối đừng chạm