Lý Thuần Châu mang đến bó hoa tươi nhất gõ cửa vào thăm bệnh.
Trôi qua bốn ngày cật lực điều trị, tình trạng sức khỏe của cô cũng khá khẩm thêm chút.
" Cảm ơn anh.
"
Những bông hoa đỏ rực được chính tay anh cắm gọn vào chiếc bình trống rỗng, hương hoa lan tỏa hạ bớt mùi thuốc sát trùng.
" Cô có đang hạnh phúc không? "
Im lặng bất chợt kéo đến, bàn tay túm chặt lại tấm chăn khó xử.
Tình cảm đặc biệt anh mang đến cho cô quả thực không thể tiếp nhận, dưới cái nhìn đăm đăm chờ đợi câu trả lời cô lấy hết dũng khí để nói ra lòng mình.
" Tôi yêu anh ấy, khi trước không thể ở bên cạnh tôi cũng bởi hoàn cảnh-"
Không để cô nói hết lời, Thuần Châu vội vã cắt ngang.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
" Hoàn cảnh? Cô nói xem nếu tôi có thể bên cạnh cô lúc đó có phải cô sẽ yêu tôi không!??"
Tố Lệ Đào câm nín á khẩu không nói thành lời, ánh mắt né tránh khó tiếp nhận.
" Xin lỗi… "
Lý Thuần Châu đau lòng nhìn cô không thôi, khẽ đứng dậy bước ra khỏi cánh cửa.
" Tôi sắp tới sẽ chuyển qua thành phố A và sống luôn tại đó, nếu… "
" Nếu cô muốn tới đó chơi tôi sẽ làm hướng dẫn viên giúp cô.
"
" Chúc cô hạnh phúc.
"
Cánh cửa khép lại, Lệ Đào thở dài một hơi mỏi mệt.
Cao Điệp Vy đon đả chạy vội tới mở toang cánh cửa nở nụ cười tươi rói.
" Chị dâu! Em tới thăm chị này!! "
Theo sau là Mãn Tự Phong cũng chầm chậm bước vào tay xách làn hoa quả để gọn trên bàn.
Nhìn hai người kề cạnh cô bất giác nở nụ cười cảm thán họ quá xứng đôi.
" Điệp Vy, em và Tự Phong cũng thật thân thiết nha, hai người có gì mờ ám giấu chị không đấy? "
Điệp Vy đỏ mặt vội xua tay phủ nhận, miệng lắp bắt đảo ngôn từ lẫn lộn khiến cô cười không thôi.
Mãn Tự Phong nghiêm túc giải thích mọi chuyện chẳng có gì mờ ám phía sau cả,