Cố nén nỗi uất ức giấu xuống tận đáy lòng, đồng tiền nằm gọn trong tay cũng chỉ được xem như một thứ trao đổi cho hành động cô đêm qua.
Anh lạnh nhạt thắt lên chiếc cà vạt xám đen, đến ánh nhìn còn chẳng hướng về phía cô đang không ngừng run rẩy trên giường.
" Hàng tháng tôi sẽ gửi tiền cho gia đình cô để lo học phí.
"
" Lần sau không cần cất công tới tận đây nữa."
Nghĩ lại hàng loạt động tác làm tổn hại đến thân thể mình tới nỗi bầm tím, cô nào muốn lên xe trở về.
Hàn Hoa Nguyệt chưa biết chừng sẽ lại dày vò cô tới chết, giọng điệu chanh chua quát tháo mỗi khi cô ngừng làm việc cứ văng vẳng truyền đến bên tai.
Rùng mình vì sợ hãi, Lệ Đào bấu chặt tấm ga giường đăm đăm nhìn anh, hít lấy hơi thật sâu, dùng hết sự can đảm để van xin mong anh cho phép ở lại.
" Xin đừng đuổi tôi về! Tôi có thể làm mọi thứ anh yêu cầu...làm ơn hãy cho tôi ở lại.
"
Chi Sơ không quan tâm nhiều đến vậy, trực tiếp cho gọi trợ lý đưa cô ra ngoài.
Mặc cho cô cầu xin đến thế nào anh cũng làm ngơ, đầu cúi chặt vào công việc.
Quả nhiên trận đòn roi trực chờ sẵn nhân lúc cô trở về, cái tát đau điếng giáng xuống thẳng mặt, mạnh đến mức khiến cô ngã khuỵa.
Cô nằm co rúm lại lên cơn đau bụng truyền tới chẳng thể ngóc đầu lên được.
Ả đàn bà đáng tuổi mẹ cô lại càng được nước lấn tới, đưa luôn cái chân thô ráp ấy dẫm đạp lên người phụ nữ nhỏ bé.
" Mày giỏi lắm dám bỏ đi ra ngoài mà không xin phép tao! "
Nói liên hồi nhổ thẳng bãi nước miếng to bự xuống người nằm dưới sàn run lên không ngớt.
Lúc ấy quản gia kịp tới giải vây giúp cô mới có thể thoát được một kiếp.
Đôi chân gắng gượng để đứng vững bước đi khập khiễng tiến đến phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.
Bộ dạng thảm hại nhem nhuốc vụt qua tấm gương để bàn sát vách, tròng mắt rung lắc tiết ra vô số giọt nước mắt mặn đắng chảy dài đến cổ.
Nhìn bản thân mình trong gương nỗi đau lại dấy thêm nhiều hơn, cứ mơn man mãi không dứt.
Khóc cạn nước mắt, lòng bàn tay ướt đẫm vì lau chùi suốt những ngày tháng đơn độc bị hành hạ.
Tấm thân nhẹ bâng như cái xác không hồn không chút lý tưởng sống, mục đích tồn tại hiện giờ chính cô cũng chẳng rõ nữa.
Tố Lệ Đào trong tâm cô, chết rồi.
Cơn đau âm ỉ theo cô suốt từ sáng tới giờ nguyên do vì tới kỳ hành kinh.
Ruột gan như thắt chặt lại, cơn đau kéo dài liên miên khiến cô phải nằm mãi trên giường suốt cả buổi.
Hàn Chi Sơ bận trăm công ngàn việc nào có biết cơn đau mà cô phải trải qua từng ngày nó khiến cô tuyệt vọng đến nhường nào, như con dao sắc nhọn cứa đi từng miếng thịt trên cơ thể sống, khoét mãi