Hàn Chi Sơ sa thải toàn bộ đám người hầu trong nhà để cô không phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào nữa.
" Anh không cần phải làm vậy đâu, họ mất đi việc làm gia đình họ cũng khổ không ít..."
" Tới lúc nào rồi cô còn nghĩ cho người khác?"
Anh cởi bỏ bộ đồ rách nát trên người cô miệng còn không ngừng lẩm bẩm trách cứ.
" Bao nhiêu bộ đồ tôi gửi về cô không lấy, hà cớ gì lại phải mặc thứ rẻ mạt này.
"
Dù không nghe rõ nhưng mọi cử chỉ nhẹ nhàng của anh cũng đủ để xoa dịu cô, Hàn Chi Sơ làm mọi thứ xong xuôi cũng để cô ngủ lại trên giường mình.
Cẩn thận đắp chăn giúp cô còn anh lại xoay gót định rời đi.
" Anh lại phải tới thành phố H nữa sao?..
"
" Ngủ đi.
"
Chi Sơ tắt đèn quay lưng đóng cửa lại bỏ đi.
Tới tận bây giờ cô vẫn không tin được vào mắt mình, anh hết lòng chăm sóc ân cần, vì cô mà ra mặt trừng trị mấy người có ý định bắt nạt.
Người chồng hoàn hảo tới vậy vì sao lại bỏ rơi cô trong đêm tân hôn chờ đến sốt ruột.
Hai năm kết hôn cô đã nung nấu không ít hy vọng ngày anh trở về cùng cô ăn bữa tối, gọi điện bày tỏ nỗi nhớ nhung, được nằm gọn trong vòng tay anh sau một ngày mệt mỏi dài đằng đẵng.
Đêm đó cô yên giấc ngủ ngon đến lạ, thức giấc lại chuẩn bị như thói quen mặc lên bộ đồ giản dị bước ra ngoài nấu bữa sáng.
Hương thơm lan ra từ căn bếp khiến cô đứng hình, đồ ăn được bày sẵn trên bàn chờ cô thưởng thức, cô người hầu trẻ trung vui tươi nhìn cô nhanh nhẹn kéo cô ngồi lên bàn ăn.
" Mời phu nhân dùng bữa ạ!! "
Sự xuất hiện của Mặc Linh Linh làm cô ngây ngốc, cô quá quen với việc phải sử dụng nhà kho làm nơi ăn uống, khi đối diện với bữa sáng với cách đối đãi tử tế này cô có chút không quen.
" Cảm ơn cô.
"
Mặc Linh Linh lúng túng không dám nhận lời cảm ơn khách sáo.
" Phu nhân không cần phải cảm ơn em đâu ạ!! "
" Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một người hầu như em! "
Phải rồi, Lệ Đào luôn sống trong căn nhà này không khác gì kẻ ăn người ở nào có được phục vụ tận tình tới như vậy.
Trợ lý Diệp khom người cúi chào vừa bước đến nghiêm nghị, Hàn Chi Sơ đã vung tay mua cho cô cả một gian hàng toàn đồ hiệu, trợ lý mở lời hỏi ý cô muốn đặt chúng ở đâu.
Lệ Đào sững người chối từ không muốn nhận chúng.
Trợ lý Diệp dường như biết trước câu trả lời, miệng thoăn thoắt thuật lại lời nói của Chi Sơ.
" Thiếu gia có nói, nếu phu nhân không nhận sẽ đem đốt toàn bộ và lại mua cho người đống đồ mới tới khi nào phu nhân vừa lòng mới thôi.
"
Biết rõ cô không dám hoang phí anh lại giở trò ép cô phải nhận toàn bộ đồ mà anh mua.
Tố Lệ Đào thở dài lấy