“Đã biết gì chưa? Con trai nhà giàu số một ở tỉnh G chúng ta bị đánh tráo đấy.”
“Ai mà không biết? Chuyện này lớn tới mức báo chí đều đăng mà.”
“Thế giới rộng lớn, đúng là chuyện gì cũng có, ai mà ngờ đứa con mình nuôi nấng mười bảy năm lại là con người khác chứ.”
“Nghe nói hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên. Nếu không phải vị thiếu gia thật kia bị bệnh, lúc bảo mẫu lén đổi đứa nhỏ cũng vẫn còn chút lương tâm van xin trước mặt Du phu nhân thì e là cả đời đứa bé kia cũng không thể nhận tổ quy tông được.”
“Đứa bé kia giỏi giang lắm, đã giành được không ít giải thưởng trong các cuộc thi, chưa tốt nghiệp đã được Đại học Thủ đô chào đón kìa.”
“So ra thì thiếu gia giả kia đúng là quá kém cỏi, quả nhiên là nòi nào giống nấy.”
“Hình như vị thiếu gia giả kia tên Tô Ngự, lúc đặt tên còn lựa chọn cẩn thận lắm, ai mà ngờ không phải con mình chứ.”
“Cũng may thiếu gia thật đã khỏi bệnh, nếu không Tô phu nhân khóc đến chết mất.”
Trên đường phố, một thiếu niên đeo ba lô, kéo theo chiếc vali màu đỏ bước đi không mục đích, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn có hơi xập xệ.
Cậu đứng một lúc lâu mới kéo hành lý vào.
“Chào cậu, cậu thuê phòng qua đêm hay theo giờ?” Lễ tân tươi cười hỏi thiếu niên vừa bước vào.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bảng giá trên tường, theo giờ là 63 đồng một tiếng, qua đêm thì 170.
Thiếu niên lấy tờ 200 duy nhất trong túi ra: “Qua đêm.”
Lễ tân gõ gõ vài lần lên bàn phím máy tính trước mặt.
“Mời cậu đưa chứng minh thư.”
Thiếu niên lấy chứng minh thư trong ba lô ra.
Lễ tân sửng sốt.
“Cậu chính là người trong tin tức…”
“Tô Ngự.” Thiếu niên tiếp lời, “Là tôi.”
Lúc này lễ tân mới nhận ra mình đã mất hơi mất lịch sự, vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đăng ký cho cậu đây.”
Tô Ngự nhận thẻ phòng rồi lên lầu.
Hành lang hẹp, hơi tối.
Cậu đi đến số phòng tương ứng, quét thẻ phòng để vào, sau đó cắm thẻ, đèn phòng bật sáng.
Cậu lấy sạc trong va li ra sạch điện thoại và máy tính bảng.
Cậu mở điện thoại và đăng nhập WeChat để kiểm tra số dư của mình – chỉ còn có 100 đồng.
Bạn tốt trong Wechat cũng xoá cậu như trong kiếp trước, trong điện thoại chỉ có một tin nhắn cuối cùng.
[Chúng ta chia tay đi.]
Tô Ngự nhìn một hồi rồi xoá tin nhắn, cũng chặn số luôn.
Cậu với Sở Mạn có bên nhau bao giờ đâu, chia tay cái gì chứ?
Cậu mở danh bạ và xóa tất cả những người bạn đã xóa mình, cho đến khi xóa xong, trên Wechat chỉ còn lại một người.
Ảnh đại diện màu đen, tên cũng để trống. Tô Ngự biết đó là ai, có lẽ đây chính là người bạn trên danh nghĩa duy nhất của cậu! Nhưng chỉ là có lẽ thôi.
Cậu mở tivi trong khách sạn, vừa mở lên đã thấy đài địa phương đang phát sóng bản tin.
[Sốc! Con ruột của người giàu nhất tỉnh G bị bảo mẫu đánh tráo mười bảy năm!]
“Hai hôm nay, hẳn các bạn cũng đã biết một tin tức gây xôn xao dư luận. Tô thiếu gia của nhà họ Tô giàu nhất tỉnh G hóa ra là giả, còn thiếu gia thật lại chính là đứa nhỏ được bảo mẫu nuôi lớn. Không ngờ cốt truyện cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình này lại thực sự xảy ra trong thực tế.” Một nam chủ bá nói.
Tô Ngự rũ mắt, mi mắt tạo ra một bóng mờ mờ.
TV vẫn đang phát sóng, và hình ảnh thay đổi thành một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.
“Tôi chưa từng nghĩ bảo mẫu của tôi sẽ làm ra chuyện như vậy. May mà con ruột của tôi cùng đứa bé bị trao đổi lớn lên cùng nhau, coi như chúng tôi cũng chứng kiến quá trình thằng bé trưởng thành, nếu không chắc chúng tôi sẽ hối hận cả đời. Còn đứa bé đã nuôi nấng bao nhiêu năm kia, chúng tôi cũng không trách nó, cho nó chút tiền, nó bỏ đi rồi.”
“Đứa nhỏ đó từ bé đã không thích học, thành tích rất kém. Tôi với ông xã đều tốt nghiệp Đại học Thủ đô, vẫn không hiểu vì sao con mình lại kém cỏi như vậy. Mãi tới khi bảo mẫu nói ra, tôi mới biết thì ra con trai chúng tôi vẫn luôn rất giỏi giang, chỉ là bị trộm đánh