Tô Ngự đã từ chối, nhưng cô không bỏ cuộc. Sau đó cô cũng chẳng nhớ mình và Tô Ngự đã ở bên nhau như thế nào nữa, hình như vì mọi người đều cho rằng họ đã bên nhau nên cũng cứ vậy thôi.
Thấy Sở Mạn thất thần, Trần Thiệu Vũ nhìn theo ánh mắt cô, rồi lập tức sầm mặt.
“Có phải em vẫn chưa quên nó không?”
Giọng nói oán giận bên tai khiến Sở Mạn hoàn hồn.
Sở Mạn cúi đầu, cắn môi không trả lời Trần Thiệu Vũ.
“Em thực sự chưa quên nó sao!?” Trần Thiệu Vũ nghiến răng nhìn Sở Mạn.
“Xin lỗi, nhưng giờ em đã thuộc về anh, sau này sẽ chỉ thích anh.” Sở Mạn nước mắt rưng rưng.
Trần Thiệu Vũ đang sôi sục lửa giận, nhưng lại không muốn trút giận lên Sở Mạn. Hắn đứng dậy, Sở Mạn kinh ngạc nắm lấy tay hắn.
“Anh muốn làm gì? Muốn gây sự với Tô Ngự sao? Em không cho anh đi!”
Trần Thiệu Vũ vốn định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho bình tĩnh chút, nhưng vừa nghe Sở Mạn nói, hắn không bình tĩnh nổi nữa. Hất tay Sở Mạn ra, hắn bước đến chỗ Tô Ngự.
“Trần Thiệu Vũ! Anh đừng đi, em xin anh!” Sở Mạn ở phía sau khẽ cầu xin Trần Thiệu Vũ.
Nhưng như vậy lại càng khiến Trần Thiệu Vũ tức giận hơn.
Hắn bước đến trước mặt Tô Ngự, cầm cốc nước trên bàn hất lên mặt cậu.
Nước ấm nhỏ giọt trên đầu Tô Ngự, Tô Ngự nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hô khẽ.
Trần Thiệu Vũ cười lạnh nhìn Tô Ngự chật vật: “Sở Mạn, em nhìn kỹ cái người em cứ nhớ mãi không quên này đi. Nó là cái thá gì chứ, chỉ là thứ đồ giả mà ai cũng biết, còn không đáng xách giày cho anh!”
Nước từ tóc nhỏ xuống, Tô Ngự mở mắt ra nhìn chiếc điện thoại gần như ướt sũng nước, mím môi.
Thấy cậu nhìn mình như vậy, Trần Thiệu Vũ nhếch khoé môi, châm chọc nói: “Một cái điện thoại thôi mà cũng phải căng thẳng như thế, xem ra rời khỏi nhà họ Tô đúng là khó khăn quá nhỉ? Nghe nói mày còn đóng học phí làm mấy lần, tiêu hết tiền nhà họ Tô cho rồi à? Làm thiếu gia giả của nhà họ Tô mười bảy năm rồi lại quay trở về tầng chót, cảm thấy thế nào?”
Nhìn biểu cảm của Tô Ngự dần trầm xuống, Trần Thiệu Vũ lại càng muốn đạp Tô Ngự dưới chân, để Sở Mạn nhìn rõ xem ai mới là người đáng để cô ấy thích.
“Đủ rồi Thiệu Vũ.” Sở Mạn sợ hãi kéo vạt áo Trần Thiệu Vũ, “Đừng nói nữa.”
“Em đang đau lòng cho nó à?” Thấy Sở Mạn bênh vực cậu, Trần Thiệu Vũ càng thêm ghen tị, hai mắt đỏ lên.
Thấy Trần Thiệu Vũ như vậy, Sở Mạn run sợ, nước mắt lưng tròng: “Em, em không có, Thiệu Vũ, anh đừng như vậy.”
Tiểu Dương vất vả lắm mới sửa bản in xong vừa lúc quay trở lại, thấy cảnh này thì lập tức kinh sợ, sợ tới mức vội chạy tới, là thằng trời đánh nào dám xúc phạm khách hàng lớn của hắn như này hả!?
Đang định chửi bới thì phát hiện ra người đó là Trần Thiệu Vũ, những lời hắn muốn nói lập tức nghẹn lại.
Tô Ngự lau vết nước trên mặt, nhìn tiểu Dương vừa chạy tới, lạnh lùng nói: “Đi rót cho tôi cốc nước.”
Tiểu Dương còn chưa nghĩ ra khách hàng lớn của mình muốn làm gì, chỉ lấy cốc dùng một lần ra rót nước, sau đó tận mắt trông thấy cậu khách hàng lớn kia đổ thẳng lên đầu Trần Thiệu Vũ.
Tô Ngự mím môi nhìn hai người kẻ xướng người hoạ trước mắt này: “Trả lại cho cậu.”
Sở Mạn không ngờ Trần Thiệu Vũ sẽ bị đổ nước, sợ hãi kêu lên. Tóc Trần Thiệu Vũ ướt đẫm, đen mặt nhìn Tô Ngự.
Tiểu Dương lập tức đứng chắn trước mặt Tô Ngự, cười ha ha khuyên giải: “Hoà khí sinh tài, hoà khí sinh tài nha! Đừng xúc động, xúc động là ma quỷ.” Một bên là thiếu gia Tập đoàn Trần thị, một bên là khách hàng lớn, hai bên đều không thể xúc phạm nha!
“Hoà khí?” Trần Thiệu Vũ nghiến răng, “Anh không nhìn thấy nó làm gì với bọn tôi sao!?”
Tiểu Dương cẩn thận nhìn Trần Thiệu Vũ, nước trên đầu hắn vẫn đang nhỏ giọt xuống, trông khá xấu hổ, nhưng chính họ động tay trước cơ mà.
Trong lòng tiểu Dương nghĩ thế nhưng lại không dám nói ra, cũng may nhân viên bán hàng đã dẫn họ đi xem nhà kia đã tới. Trong lòng tiểu Dương thầm thở phào.
“Sao thế này?” Nhân viên Trương Bình kia nhìn khách hàng của mình ướt đẫm liền cau mày nhìn sang tiểu Dương. Nhìn thế này