Tô Tử Kính không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, thấy hơi khó xử: “Tô Ngự, bà là mẹ cậu, hẳn là cậu nên tôn trọng và tin tưởng bà.”
Tôn trọng và tin tưởng?
Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh bản thân lẻ loi chết đi trong căn nhà trọ, còn cả nỗi lòng rét buốt hơn cả tử vong.
Cậu rũ mi, khẽ nói: “Tôi đã từng tin tưởng bà ta.”
Nhưng cậu lại không thể chờ được bà ta, trước kia cậu đã không hiểu, sau đó lại càng không hiểu. Bất kể là trước hay sau, bà ta vẫn luôn chọn Tô Tử Kính thay vì chọn cậu.
“Gì cơ?” Tô Tử Kính không nghe rõ.
“Không có gì.” Tô Ngự xoay người, bước nhanh đến quầy lễ tân.
Tô Tử Kính không buông tha cậu, vẫn nói với theo: “Tô Ngự, bất kể thế nào thì cũng chúc mừng cậu đã thi đỗ đại học ở thủ đô. Còn nữa, mẹ nói nhà họ Tô không nợ cậu, ngược lại, cậu nợ nhà họ Tô, nợ tôi. Rời khỏi nhà họ Tô là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu rồi.”
Tô Ngự thẳng lưng, không hề quay đầu lại.
Tô Tử Kính nói xong, Lâm Gia Hân lại quấn lấy cậu ta.
“Anh ơi, cậu ta không để ý tới anh đâu, mình quay lại đi ~”
Tô Tử Kính nhìn sang Lâm Gia Hân: “Ừm.”
Trở lại ký túc xá, Tô Ngự tắm rửa xong xuôi rồi yên lặng lên giường nằm đắp chăn.
Ăn một bữa no nê ở khách sạn xong, cả đám đều vô cùng thoả mãn. Họ sợ Tô Ngự không đủ tiền nên lúc thanh toán còn tính góp tiền trả cùng một ít, không ngờ Tô Ngự lại thanh toán hết luôn, thật là hào phóng.
Vì đã khá muộn nên tắm rửa xong, họ tắt đèn trong phòng rồi nghỉ ngơi luôn, không để ý đến sự khác thường của Tô Ngự.
Tô Ngự trốn trong chăn, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, cậu chợt hoảng hốt cầm điện thoại.
Cậu mở Wechat, người kia còn chưa trả lời.
Nhìn tin nhắn mình đã gửi kia, nhìn Wechat không ai trả lời, không biết vì sao cảm xúc của Tô Ngự chợt dâng lên. Cậu gõ vào khung chat.
[Có phải anh thấy tôi rất phiền không? Nếu không vì sao luôn không trả lời tin nhắn của tôi vậy? Tôi đã làm phiền anh phải không? Có phải anh sẽ bỏ mặc tôi không?]
Tô Ngự run rẩy click gửi.
Cậu tắt máy, không muốn xem tin nhắn phiền lòng kia nữa. Cậu sợ đối phương nói có, càng sợ đối phương tức giận, lại sợ nhất là đối phương sẽ không trả lời mình.
Lát sau bình tĩnh lại, cậu mới cảm thấy hơi hối hận. Cậu với người kia vốn đâu có quan hệ gì, thậm chí cậu còn không biết người đó tên gì, dựa vào đâu mà cậu dám hỏi như vậy? Hơn nữa nếu người đó thực sự muốn bỏ mặc cậu thì cậu cũng chẳng làm gì được. Dù sao cũng chính người đó đã khiến cậu sống lại, còn thoả mãn yêu cầu của cậu. Hẳn là cậu nên ngoan ngoãn im lặng mới phải.
Hơi nước lan tỏa trong ao, một người đàn ông đứng ở giữa, nước chỉ đến bụng dưới của anh, đủ để che đi bộ phận bí ẩn. Nước nhỏ giọt từ mái tóc, chảy dọc xuống ngực, xuống đến phần bụng săn chắc của anh rồi lại rơi vào ao.
Anh lẳng lặng nhìn tin nhắn trong quang não, ngực nặng trĩu.
——Loại cảm xúc gì đây?
Hình ảnh trong quang não là thiếu niên đang co người trong chăn, trông có vẻ rất bất an. Bàn tay thon dài trắng bệch của Tống Quân Ngật chạm vào thiếu niên trên màn ảnh, nhưng hình ảnh chỉ là giả, ngón tay anh đã xuyên qua rồi.
Anh rũ mắt, thu tay lại.
Một lát sau, anh gõ chữ.
[Không đâu.]
Điện thoại của Tô Ngự hơi rung lên, trong lòng cậu căng thẳng, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, không biết có phải đối phương trả lời không.
Cậu mở điện thoại, ánh mắt hơi né tránh, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.
Cuối cùng, cậu trông thấy hai chữ người kia nhắn lại – Không đâu.
Là câu trả lời mà người ấy cho cậu sao? Tức là không cảm thấy cậu phiền hay là sẽ không bỏ mặc cậu?
Tim đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên trong đời Tô Ngự cảm nhận được loại cảm xúc này, vừa hồi hộp, vừa mong đợi, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Nhưng dù tâm trạng có thế nào, cậu cũng muốn trò chuyện với người ấy, muốn biết tên người ấy, muốn biết mọi thứ về người ấy.
[Tôi còn chưa biết phải xưng hô với ngài như thế nào.] Tô Ngự nhìn điện thoại, mặt hơi nóng lên.
[Tống Quân Ngật.] Chỉ có ba chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến tim Tô Ngự đập càng nhanh hơn. Cậu lặng lẽ sửa danh bạ, thêm tên mới cho liên lạc chưa từng có tên này.
[Không vui?] Đối phương lại gửi thêm một tin nhắn.
Đây là quan tâm