Tô Ngự gọi Didi đến cửa trung tâm thương mại. (Didi là app đặt xe của Tàu.)
Điện thoại hiển thị 5 phút nữa tài xế sẽ đến. Tô Ngự đang đứng trước cửa trung tâm thương mại chờ xe thì thấy cách đó không xa, có một ông lão chống gậy, một chân bó bột đang khó khăn bước về phía trước, sau lưng là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang vươn tay tới chiếc ví da đang lộ ra của ông. Sắc mặt Tô Ngự trầm xuống, bước lên tóm lấy tay hắn.
Gã đàn ông hoảng hốt, ánh mắt né tránh: “Cậu làm gì vậy!?”
“Vậy anh muốn làm gì?” Tô Ngự lạnh lùng nhìn gã.
Động tác của Tô Ngự khiến ông lão chú ý. Ông lão quay đầu lại, nhìn thấy gã đàn ông này thì hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Tô Ngự nắm chặt lấy cổ tay gã đàn ông, ngăn không cho gã rời đi: “Cháu thấy gã muốn lấy ví của ông.”
Ông lão nghe xong, giật mình nhìn vào túi, thấy chiếc ví lộ ra một chút nhưng vẫn còn nguyên ở đó mới yên tâm.
Người qua đường thấy vậy liền tụ tập càng đông, gã kia hoảng loạn mắng: “Mày nói linh tinh cái gì thế? Ai trộm tiền? Tao thấy chính mày muốn trộm thì có! Tao chỉ đi ngang qua thôi!”
Tô Ngự nghi hoặc: “Tôi có nói là trộm tiền à?”
Sắc mặt gã đàn ông rất khó coi, ông lão đã hiểu là có chuyện gì rồi.
Tô Ngự nhắc ông: “Gọi cảnh sát.”
Ông lão phản ứng lại, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cảnh sát.
Những người xung quanh chỉ mơ hồ nghe thấy ‘gọi cảnh sát’ và ‘trộm tiền’ gì gì đó, có vẻ là một kẻ móc túi.
Thấy những người xung quanh đang chỉ trỏ mình, gã đàn ông tức xanh mặt, lại nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ cách đó không xa nghe thấy động tĩnh nên đang tiến lại, gã đàn ông liền giãy dụa muốn chạy.
Gã đàn ông ra tay rất mạnh, người qua đường lại chỉ đứng nhìn mà không có ý định tiến lên giúp đỡ, ngay khi gã vừa tách được khỏi Tô Ngự thì bị mấy nhân viên bảo vệ bắt được.
Mấy nhân viên bảo vệ nghe người qua đường nói mới biết có kẻ móc túi. Những người đến trung tâm thương mại này đa phần đều là người nổi tiếng, nếu không xử lý cẩn thận chuyện này thì không đơn giản là bị sếp mắng thôi đâu.
Nhân viên bảo vệ cảm kích nhìn Tô Ngự: “Cảm ơn cậu đã hiệp trợ, sau đó chúng tôi sẽ đưa gã đến đồn cảnh sát.”
Ông lão của cảm kích nhìn Tô Ngự: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu chiếc ví này bị đánh cắp, tiền tiết kiệm chữa bệnh của cháu trai ta sẽ không còn nữa.”
Tô Ngự: “Không có chi, việc nên làm thôi.”
Nói xong, Tô Ngự liền rời đi, điện thoại hiển thị thông báo, xe cậu đặt đã tới rồi.
Học viện Mỹ thuật thủ đô, với tư cách là một trường cao đẳng độc lập của Đại học Thủ đô, nơi đây tràn đầy không khí nghệ thuật, những người đi trên đường đều ăn mặc rất hợp thời trang.
Về đến ký túc xá, Tô Ngự sắp xếp lại những thứ mình đã mua.
Cậu bỏ áo khoác vào ngăn tủ dưới cùng. Giờ trời còn chưa lạnh, phải tầm tháng Mười hay tháng Mười Một mới lạnh cơ, để sẵn một chiếc áo khoác phòng trời lạnh ở trong ký túc cũng tiện.
Những người khác trong ký túc đều ra ngoài cả rồi.
Tô Ngự mở Wechat, trừ nhóm lớp thì chỉ có mấy người đang online.
Cậu nhấp vào ảnh đại diện của Tống Quân Ngật, xem vòng bạn bè của anh.
Vòng bạn bè trống trơn.
Di động báo có tin nhắn.
Tô Ngự nhấp vào, mở khung chat nhóm ký túc.
Phạm Thư Thuỵ: [@all mọi người xem yêu cầu bản thảo nha ~]
Phạm Thư Thuỵ: [Link] [Cuộc thi vẽ tranh gốc theo chủ đề toàn quốc lần thứ nhất đã bắt đầu thông báo rồi, mọi người không xem thật à?]
Tô Ngự nhấp vào link xem.
Cậu lướt tới chủ đề – thiên thần.
[Người mặc đồ trắng là thiên thần, người mặc đồ ngụy trang cũng là thiên thần, hãy vẽ một bức tranh lấy thiên thần làm chủ đề chính.]
Phía dưới là giải thưởng của cuộc thi.
Một giải vàng hai mươi vạn. Hai giải bạc mỗi giải năm vạn. Ba giải đồng mỗi giải một vạn.
Thiên thần Tô Ngự thoát Wechat và lặng lẽ nhìn vào ảnh đại diện màu đen ở ngay đầu.
Tô Ngự có một ý tưởng.
Cậu lấy ipad ra vẽ phác.
Tô Ngự cũng từng chờ mong sẽ có thiên thần. Lúc nhỏ, khi bị bỏ đói nhốt vào phòng tối, hay khi rơi xuống nước, cậu đã rất chờ mong, khi thấy tất cả mọi người đều thích Tô Tử Kính, cậu cũng từng chờ mong.
Lúc đó, người cha trên danh nghĩa của cậu thường xuyên đi công tác, còn người mẹ