Tô Ngự chẳng buồn nhìn cậu ta nữa.
Nhất thời, bầu không khí có hơi khó xử.
Một nhân viên bán hàng cách đó không xa tới nói muốn dẫn Tô Tử Kính đi, sau đó bầu không khí này mới bị phá vỡ.
Tô Tử Kính nhìn cậu, trước khi rời khi còn dùng giọng điệu như nói với đứa nhỏ quậy phá ở nhà để nói với Tô Ngự.
“Tôi biết tính cậu quật cường, nhưng đôi khi nên mềm mỏng chút, Tô gia chúng tôi không nợ cậu thứ gì hết.”
Nói xong liền rời đi cùng nhân viên bán hàng kia. Người đó cũng chính là người đưa ttv cùng Sở Mạn đi lần trước, hình như tên Trương Bình.
Nghe đối thoại của họ, Trương Bình mơ hồ biết, hình như Tô Tử Kính chính là thiếu gia thật ở tỉnh G kia. Thiếu gia giả mà còn mua biệt thự trị giá hơn hai trăm triệu, thiếu gia thật chắc không kém đâu nhỉ?
Trương Bình nhiệt tình giới thiệu biệt thự cho Tô Tử Kính.
Ký hợp đồng xong, Tô Ngự bảo họ ngày mai tới làm rồi về biệt thự.
Trên đường đi, Tô Ngự đặt cơm, lúc cậu về tới nhà thì cơm cũng đã tới.
Lúc tới cửa, cậu còn nhìn xung quanh một chút, thấy hôm nay không thấy mấy người quay phim kia nữa rồi mới bước tới chỗ anh trai giao hàng.
Tô Ngự gọi một nồi lẩu cay, vốn hôm nay định tự nấu cơ nhưng lúc về thấy hơi mệt nên vừa về tới nhà, Tô Ngự đã nằm dài trên sofa.
Cậu lặng lẽ nhấp vào JD.com và đặt một đơn đặt hàng xe đạp khác. Chờ năm nay đủ tuổi, nhất định cậu phải thi lấy bằng mới được!
Vụ chia sẻ Weibo tặng tiền của Tô Ngự vẫn còn khá nổi, nhưng không còn phổ biến như lúc đầu, rất nhiều người trên mạng đang đoán cậu là ai, nhưng không ai tìm ra tung tích của cậu.
Lúc bấm vào xem, Tô Ngự cũng hơi yên tâm hơn chút.
Đang chuẩn bị out thì Tô Ngự chú ý thấy hot search ở dưới cùng – [An Tri Hạ bị ném đá vì chơi lớn.]
Tô Ngự liếc nhìn rồi bỏ đi luôn. Cậu không có hứng thú với mấy việc này, chỉ cảm thấy cái tên này trông quen quen.
Tô gia ở tỉnh G.
Tô lão gia tử Tô Chấn mệt mỏi trở về, khuôn mặt còn lún phún râu.
Ông ném áo vest xuống sofa rồi ngồi xoa xoa chân mày, một người hầu bước lên treo áo lên giá.
“Phu nhân đâu?” Ông uể oải hỏi.
“Phu nhân đi uống trà chiều.” Một người phụ nữ dáng người mảnh mai dịu dàng đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng êm tai.
Tô Chấn nhìn bà ta rồi nhíu mày: “Cô chính là bảo mẫu đã đổi đứa nhỏ kia à?”
Người phụ nữ bị hỏi chuyện – cũng chính là dì Lâm – hơi sửng sốt, sau đó lắp bắp đáp: “Vâng, vâng thưa lão gia.”
“Sao cô còn chưa đi?” Tô Chấn hỏi.
Dì Lâm bị hỏi đến nỗi hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất.
“Lão gia, phu nhân bảo tôi ở lại, tiếp tục chăm sóc thiếu gia!”
Tô Chấn không hiểu: “Cô ấy bảo cô ở lại?”
“Vâng” Dì Lâm run rẩy trả lời.
“Gọi cô ấy về đây cho tôi.” Giọng Tô Chấn đã lạnh hơn vài độ.
Ông quanh năm đi công tác xa nhà, không biết vợ mình nghĩ sao mà dám giữ kẻ đánh tráo con mình lại, không biết là to gan hay không quan tâm đến con cái.
Lúc Tô phu nhân Trần Thanh Nghiên trở lại, bầu không khí trong Tô gia rất căng thẳng. Một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đại sảnh, trước mặt là một người phụ nữ đang cúi đầu, không dám nói lời nào.
Trần Thanh Nghiên nghi hoặc bước lên: “Sao lão gia đã về rồi?”
“Bà đuổi tiểu Ngự đi, nhưng lại giữ lại thủ phạm đã đánh tráo đứa nhỏ sao?” Tô Chấn nhìn Trần Thanh Nghiên bằng ánh mắt đầy uy hiếp.
Trần Thanh Nghiên xấu hổ cười cười: “Ông cũng biết Tử Kính là do đối phương nuôi lớn mà, nó không thân với chúng ta, giữ bà ta ở lại chẳng phải vì muốn cho con mình quen sao?”
“Bà bao dung đến vậy sao?” Tô Chấn lạnh lùng nhìn Trần Thanh Nghiên.
Trần Thanh Nghiên nghẹn lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, “Tôi bao dung?”
“Ông quanh năm suốt tháng không ở nhà mà còn nói tôi bao dung?” Trần Thanh Nghiên cảm thấy lạnh lòng, “Ông không biết tôi đã vào Tô gia này như thế nào sao? Tôi bao dung còn không phải do Tô gia dạy dỗ sao?”
Tô Chấn nghe mà bực bội xoa