Phạm Thư Thuỵ kỳ quái nhìn Tiêu Lệ, tự hỏi có phải cô gái này đầu óc có vấn đề không.
Tô Ngự không ngờ để nữ sinh này vào lại gây ra phiền toái như vậy, vì phụ đạo viên vẫn đang gõ cửa nên cậu chỉ có thể ra mở cửa trước.
Phụ đạo viên vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiêu Lệ đang nghẹn ngào ngồi trên giường, lập tức tức giận: “Có chuyện gì vậy!? Hai cậu, mau nói rõ cho tôi biết!”
Bên ngoài có rất nhiều người đang hóng chuyện, nhưng gần như đều bị chặn lại sau cánh cửa.
Vương Kế quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn họ: “Các cô các cậu nhìn cái gì? Trở về phòng đi!”
Sau khi bị phụ đạo viên nhìn chằm chằm, họ nhanh chóng về phòng, nhưng vẫn có một số người không khỏi vẫn cố tò mò ngó xem.
Vương Kế đóng cửa lại rồi bước tới trấn an Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ vẫn đang khóc.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Kế nhìn Tô Ngự, hỏi lại.
Tô Ngự: “Bạn ấy lao về phía em, sau đó Phạm Thư Thuỵ quay lại.”
“Cậu nói bậy!” Tiêu Lệ tức giận nhìn Tô Ngự: “Rõ ràng là cậu muốn trộm chiếc dây chuyền thiết kế của tôi, nhưng sau đó lại thấy sắc nổi lòng tham, liền muốn…” Cô lại bắt đầu khóc.
Nghe đáng thương vô cùng, nếu không phải đương sự thì chắc Tô Ngự cũng tin rồi.
“Cậu nói cậu ấy lấy dây chuyền của cậu á?” Phạm Thư Thuỵ đột nhiên mỉm cười nhìn Tiêu Lệ, giờ cậu ta đã chắc chắn cô gái này đang tự mình bịa chuyện, không hề liên quan tới bạn mình rồi.
“Phụ đạo viên, chắc chắn cô ta đang bịa chuyện, Tô Ngự lạ gì cái dây chuyền của cô ta chứ?”
Vương Kế cũng nghe được chút tin đồn về Tô Ngự, nếu quá mức nghèo túng thì cũng không phải không có khả năng.
Nhưng hắn cũng không thể tuỳ tiện đổ oan cho sinh viên được, vì thế liền nhìn Tiêu Lệ, hỏi, “Chứng cứ đâu?”
“Sợi dây chuyền bị cậu ta giật đi rồi, trên người cậu ta.” Tiêu Lệ nức nở.
“Tô Ngự, em có lấy dây chuyền của em ấy không?” Phụ đạo viên hỏi Tô Ngự.
Cuối cùng Tô Ngự cũng hiểu vì sao khi đó cô ta lại bảo mình cầm hộ dây chuyền rồi.
“Em không lấy.” Khi đó cậu đã bảo cô ta để vào túi của mình.
Vương Kế nhìn Tiêu Lệ đang khóc lóc, khó chịu cau mày: “Em đổ túi ra xem.”
Tô Ngự đút tay vào túi, đang muốn lật ra thì dừng lại, cậu sờ thấy trong túi có thứ gì đó. Rút tay ra, cậu thấy trên tay một chiếc dây chuyền kim cương Bvlgari nhỏ.
Với bằng chứng rõ ràng trong tay, mọi người đều im lặng.
“Tô Ngự, còn có gì muốn nói không?” Vương Kế thở dài, “Em còn trẻ, sao lại làm vậy chứ!”
Phạm Thư Thuỵ kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền, cô gái này lợi hại vậy sao?
Phạm Thư Thuỵ biết weibo của Tô Ngự mà, một trăm triệu còn tặng đi được thì sao lại làm cái chuyện này? Một sợi dây chuyền này thì có là gì so với một trăm triệu hả!
“Em thực sự không làm.” Tô Ngự giải thích.
“Dây chuyền trên tay cậu rồi, còn nói không làm à?” Tiêu Lệ càng khóc nhiều hơn, “Tôi chỉ vào tắm chút thôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này chứ.”
Phạm Thư Thuỵ nghe mà chỉ thấy cạn lời, “Tô Ngự lấy dây chuyền của cậu làm gì? Toàn thân cậu ấy có cái nào không đáng giá tiền hả? Cậu không biết nhìn à?”
Vương Kế không biết nhiều về hàng hiệu. Giờ hắn mới nhìn kỹ những thứ Tô Ngự đang mặc rồi nhận ra, chúng có vẻ không hề rẻ.
“Trên người cậu ta có cái gì không phải mang ra từ nhà họ Tô chứ? Chuyện trước kia làm sao so với bây giờ được? Nếu có tiền thì sao lại ở Lyan chứ.” Tiêu Lê phản bác lời Phạm Thư Thuỵ.
Ai nói cũng có lý khiến Vương Kế hơi đau đầu. Làm phụ đạo viên đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này. Hắn rất muốn check camera, nhưng trong phòng này lại không có!
“Tôi chỉ là một nữ sinh, làm sao lại nói dối loại chuyện này chứ?” Tiêu Lệ nói như thật.
Vừa khai giảng xong, cô gái này vẫn luôn biểu hiện rất tốt, nhìn có vẻ không phải loại người sẽ làm chuyện này. Nhưng biểu hiện của Tô Ngự cũng tốt, cả hai đều không có vẻ sẽ làm vậy. Nhưng khi nam sinh nhiệt tình lên thì cũng khó tránh khỏi mắc chút sai lầm, hơn nữa còn có tin tức lúc trước của Tô Ngự