Đại học Bắc Kinh đã đưa ra tuyên bố chính thức, số lượt xem khá lớn. Tô Ngự cảm thấy mình có thể chờ xem liệu có cần sử dụng tài khoản lớn kia để làm rõ hay không.
Cậu quay lại giao diện chat với Tống Quân Ngật, chụp màn hình lời giải thích của Đại học Bắc Kinh rồi gửi sang.
Cá: [Đại học Bắc Kinh đã làm rõ, em sẽ thông báo sau.]
Tống Quân Ngật: [Đừng để bản thân chịu thiệt, việc còn lại cứ giao cho ta.]
Tô Ngự cảm thấy đây có thể là câu nói dài nhất mà người đàn ông từng nói, và cũng là câu hấp dẫn nhất đối với cậu.
Cá: [Vâng.]
Sở Mạn tỉnh lại, cảm thấy mệt mỏi, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Thiệu Vũ.
[Ông xã, hôm nay em muốn ăn món gì đó có nước canh.]
Nhắn xong, Sở Mạn dừng một chút, cô ta thấy hai chữ đầu quá tự nhiên, nhưng cô ta chưa bao giờ gọi Trần Thiệu Vũ một cách trìu mến như vậy.
Đang muốn thu hồi thì Trần Thiệu Vũ đã nhắn lại.
[Chờ anh!]
Vì thế, Sở Mạn đành thôi. Cô ta cảm thấy hơi đau đầu, không biết có phải là do tối qua ngủ không ngon hay không, giờ nằm cũng không ngủ tiếp được, đành nghịch điện thoại.
Khi cô ta đăng nhập vào weibo, ba từ trên hot search ngay lập tức đập vào mắt – “fan tư sinh”.
Không hiểu sao khi nhìn ba chữ này, cô ta lại cảm thấy đau lòng, đầu càng đau hơn, bấm vào hot search thì thấy vô số lời chửi rủa, tất cả đều nhắm vào Tô Ngự.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó không phải là mình. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô ta lại bắt đầu tự hỏi, tại sao lại không phải là cô ta, tại sao cô ta lại thở phào nhẹ nhõm? Cô ta cứ cảm thấy hôm nay mình không được bình thường.
Có tiếng gõ cửa, Trần Thiệu Vũ mang bữa sáng lên.
Cậu ta đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường, để bữa sáng đã mua lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Sở Mạn, ánh mắt dịu dàng: “Anh mua cho em món có nước canh đó.”
Cậu ta đã lên mạng tìm đồ ăn sáng ngon nhất gần đó và chạy hơn mười phút để mua về.
Sở Mạn nhìn mì và mấy món ăn nhẹ trên bàn nhỏ: “Cám ơn, em rất thích.”
Trên mạng đang xôn xao, nhà họ Tô cũng biết chút chút, nhưng họ chỉ lờ đi.
Tô Chấn cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy tin nhắn mà thư ký gửi tới. Ông không thân thiết với Tô Ngự, nhưng đã nuôi nấng cậu mười mấy năm, ông cũng có chút tình cảm. Nhưng dù sao cậu cũng không phải là con ruột của ông, ông không nên giúp đỡ những chuyện này, đưa 150 vạn cho Tô Ngự là việc cuối cùng mà ông có thể làm.
Cửa thư phòng bị gõ hai tiếng.
“Mời vào.” Tô Chấn cất điện thoại.
Tô Tử Kính mở cửa bước vào, bưng bát súp đặt lên bàn Tô Chấn: “Ba, dì Lâm mới nấu món này.”
Dì Lâm? Vừa nghe tới hai chữ này, Tô Chấn đã cau mày, “Không phải đã cho cô ta đi trông cửa rồi sao?”
Tô Tử Kính hơi giật mình, rũ mắt nhìn bát súp: “Dì ấy lo con không quen đồ ăn do người khác nấu.”
“Các đầu bếp nhà họ Tô đều là những người giỏi nhất tỉnh G, có gì mà không quen?” Tô Chấn nói.
Trong nhất thời, Tô Tử Kính không biết nên nói gì. Cậu ta mấp máy môi, một lúc sau mới nói: “Dì ấy cũng là muốn tốt cho con.”
Tô Chấn khó hiểu nhìn Tô Tử Kính, Tô Tử Kính cũng hơi giống ông, xét nghiệm ADN quả nhiên là con ông, nhưng nó quá mềm yếu, lại còn coi kẻ thù như ân nhân.
“Con là con cháu của nhà họ Tô, có chuyện gì mà nhà họ Tô không làm cho con được? Một bảo mẫu thì có thể làm gì cho con? Có thể muốn tốt cho con thế nào? Ngay đến chuyện này mà con cũng không hiểu sao?” Giọng điệu Tô Chấn nghiêm khắc.
“Con hiểu rồi, con sẽ giữ khoảng cách với dì ấy.”
Tô Chấn nghe vậy, cuối cùng cũng hài lòng nhắm mắt lại, dựa vào ghế ấn ấn đôi mắt mệt mỏi: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì mang bát súp này ra ngoài đi.”
Có lẽ vì mệt mỏi nên giọng nói của Tô Chấn có phần dịu dàng hơn một chút.
Tô Tử Kính đứng dậy, bưng súp chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Chấn: “Ba, lần trước đi mua xe, con đã gặp Tô Ngự. Cậu ấy mua một chiếc Bentley cao cấp,