Hoạt động kết thúc lúc 10h30, mọi người lục tục thu dọn rác và dụng cụ.
Trừ lúc đầu, Sở Mạn có nói với Tô Ngự vài câu, sau đó họ không còn tương tác gì nữa.
Tô Ngự cất giá nướng vào vị trí phụ đạo viên đã dặn. Lúc đó, ngoại trừ Phạm Thư Thuỵ, Ngôn Húc và Tằng Gia Thần vẫn đang đợi cậu thì trên bãi biển đã không còn nhiều người.
Sở Mạn đứng ở xa nhìn Tô Ngự, bóng dáng cậu có hơi mơ hồ. Cuối cùng cô ta không nhịn được đi tới trước mặt Tô Ngự, Trần Thiệu Vũ cũng im lặng đi theo như hộ hoa sứ giả.
“Tôi đã xem tin tức trên mạng.” Sở Mạn nhìn Tô Ngự, rất lo lắng: “Tôi tin cậu không phải là người như vậy.”
Một giọng nói trong lòng Sở Mạn nói với cô ta, rằng nữ diễn viên kia là cái đồ tâm thần, còn Tô Ngự chỉ là người vô cớ bị ảnh hưởng mà thôi.
Tô Ngự liếc nhìn Sở Mạn, lại nhìn Trần Thiệu Vũ đang nhìn như muốn ăn thịt cậu mà không nói nên lời. Chẳng lẽ cô gái này đang muốn trừng phạt cậu bằng cách khác sao?
Tô Ngự coi như không biết cô đang nói chuyện với mình, nhìn sang bọn Phạm Thư Thuỵ: “Chúng ta trở về khách sạn đi.”
Sở Mạn nhìn hướng bọn họ rời đi, thấy là Ryan thay vì Lyan, cô ta hơi tò mò, liền đuổi theo hỏi: “Các cậu cũng ở Ryan à?”
Ba người đều có thể nhìn ra Tô Ngự không muốn nói chuyện với cô ta, huống chi cô ta còn có bạn trai bên cạnh, cứ nói chuyện với nam sinh khác là có ý gì?
“Tôi cũng ở Ryan, tầng trên cùng,” Sở Mạn còn chưa kịp nói hết câu, Trần Thiệu Vũ đã không nhịn được nữa. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nắm cổ tay Sở Mạn, sắc mặt tối sầm, “Em cứ như thế, bảo anh làm sao có thể tin em?”
Nói cậu ta phải tin tưởng, cậu ta đồng ý, nhưng còn Sở Mạn thì sao?
Cơn tức giận trong lòng cậu ta như kéo dài vô tận, ghen tị sắp đốt cháy lý trí.
Sở Mạn nhìn Trần Thiệu Vũ đang nổi giận với mình, cũng hiểu việc mình vừa làm là sai. Nhưng hiện tại, không hiểu sao cô ta lại rất tò mò về Tô Ngự.
Bốn người bọn họ không muốn để ý tới tình huống phía sau, người ngoài như bọn họ sao mà xen vào việc của mấy cặp đôi đang cãi vã được? Thà về khách sạn tắm rửa rồi đi ngủ sớm còn hơn.
Trở về khách sạn, rửa sạch mùi thịt nướng trên người rồi nằm trên giường. Có lẽ vì bận rộn một ngày, giờ mới thư giãn nên Tô Ngự mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cậu chưa từng nói với Tống Quân Ngật là cậu đang nướng BBQ!
Cậu bật dậy khỏi giường, run rẩy cầm điện thoại lên và đọc đi đọc lại tin nhắn.
Tống Quân Ngật: [Cứ nướng cho người khác mà không ăn đi à?]
Sao Tống Quân Ngật biết được? Anh ấy cũng ở đó à? Hay anh ấy có thể nhìn thấy mình? Suy cho cùng thì ác quỷ có thể trông thấy mình chắc không có gì đáng ngạc nhiên.
Khi nhận ra điều này, cậu chợt nghĩ đến việc mình có làm điều gì không đứng đắn để bị người ta nhìn thấy hay không, càng nghĩ, Tô Ngự càng thấy xấu hổ.
Có phải cả khi tắm không. Mặt Tô Ngự nóng bừng, đến mức cậu muốn vùi đầu vào chăn.
Xấu hổ quá đi!
Tin tức trên mạng vẫn đang sôi sục.
Đêm qua Tô Ngự ngủ muộn nên giờ cũng dậy muộn.
Sau khi dậy, trước tiên cậu kiểm tra WeChat xem có tin nhắn gì không, sau đó mới đi đánh răng.
Sau khi trở lại, cậu mở weibo, cộng đồng mạng vẫn đang lan truyền việc cậu làm fan tư sinh. Rất nhiều người đã bắt đầu nói muốn tìm cậu để báo thù cho An Tri Hạ.
Không dùng tài khoản lớn kia làm sáng tỏ thì chắc không được rồi.
Cậu đã nói chờ xem tình huống sao đã rồi mới đăng, giờ thì phải đăng thật rồi. Cậu chuyển sang tài khoản lớn – là một nickname mà cậu vẫn quen dùng – Cá.
Trước đó anh ấy đã chụp ảnh giấy chứng nhận bất động sản và gửi cho Tống Quân Ngật, giờ lại tìm lại bức ảnh đó.
Cá – v: [Tôi nên làm gì nếu có người vô cớ buộc tội tôi là fan tư sinh? [Hình ảnh] [hình ảnh]]
Từ sau chuyện chia sẻ tặng 100 triệu kia, tài khoản của Tô Ngự đã có hẳn tích v rồi.
Những fan hâm mộ theo dõi tài khoản này còn